Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 40
Chương 40
- Chủ nhân, nô đến rồi ạ.
Thập Bát tiến gần đến sau lưng hắn, cúi người thông báo. Hiên Viên
Cẩn nhấp chén trà, chau mày:
- Ngươi đang mặc gì đấy?
- Chủ nhân… nô… không biết mặc…
“Bộ đồ chủ nhân để lại chỉ toàn là những sợi dây dài lấp lánh thì
mặc như thế nào được chứ?”
Thập Bát nhớ lại lúc y cầm “y phục” đó lên, những tiếng đinh đang
phát ra trong trẻo và vui tai, nhưng chỉ có những sợi dây như thế này thì giống
y phục ở chỗ nào cơ chứ?
Những thị nữ ngày thường giúp y mặc đồ chải tóc hôm nay cũng không
giúp y nữa, cũng không nói cho y phải mặc như thế nào, y đành mặc y phục ảnh vệ,
rồi gói y phục vào một cái túi mang đi.
- Còn cái kia thì sao?
- Cái đó nô đang mang rồi thưa chủ nhân…
Hắn không nói gì nữa, một lúc sau thì Hạ Miên tới.
- Vương gia, mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong. Nhưng theo quy định, tôi cần phải nói chuyện riêng với tiểu tính nô của ngài một lát.
- Được.
- Thập Bát, mời đi bên này.
- … Vâng…
Theo quy định của Tiêu phòng, một tháng chỉ có thể vào khu Trúc 2
lần, mỗi lần chỉ có thể lấy 3 món, và chỉ có người đóng vai trò tiếp nhận mới
được vào. Khi vào sẽ có một người đi theo để giải thích và hướng dẫn cách sử dụng
của những món đồ ấy, nếu như họ cảm thấy bản thân có thể chịu đựng được thì sẽ
mang ra ngoài. Điều này tuyệt đối an toàn cho những người không thể phản kháng
mệnh lệnh như y, vì người bên ngoài không thể nào biết được bên trong khu Trúc
có những món đồ gì.
(Nhắc lại cho ai đã quên: Khu Tùng là các loại bôi trơn, giá hình
và các món đồ nhẹ nhàng. Ngược lại thì khu Trúc là những món đồ chơi “nặng” thuộc
đủ các loại.)
Lần đầu tiên y đến, người đi theo y đã không hoàn thành tốt trách
nhiệm, ngược lại còn tỏ ý khinh thường khách hàng, ảnh hưởng đến uy tín của tiệm,
người đó đã bị Hạ Miên trừng phạt thích đáng.
Từ lần thứ 2, những lần y vào khu Trúc đều có Hạ Miên đi theo, nên
giữa hai người cũng đã thân thiết hơn so với ban đầu, thi thoảng Thập Bát còn
tâm sự đôi chút với anh ta.
- Thập Bát?
- A vâng?
- Đệ để hồn ở đâu vậy?
- Đệ xin lỗi, huynh vừa nói gì?
- Huynh hỏi đệ là lần thông niệu đạo trước đệ có ấn tượng như thế nào?
- Vâng?
- Đệ cứ trả lời thật lòng là được.
“Sao bỗng nhiên lại hỏi đến lần đó? Là có ngụ ý gì sao? Liên quan
đến hôm nay sao?” – Y lo lắng.
Lần thông niệu đạo đó que thông bị kẹt ở trong, tuy lấy ra được
nhưng đã khiến bên trong y bị tổn thương, những ngày sau nơi đó còn chảy máu, cả
tháng sau nơi đó của y vẫn còn đau đớn. Bây giờ nhớ lại y vẫn còn thấy rùng
mình. Nếu có thể nói thật lòng, y không bao giờ muốn làm nó lần thứ hai, nhưng…
y có thể nói thật sao…?
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn.”
Câu nói của Hiên Viên Cẩn đột nhiên vang lên trong đầu, y rùng
mình, trực giác nói cho y biết rằng y không nên nói “Không thể”.
- Cũng… cũng được… ạ…
- Đệ có muốn thử lại thêm một lần nữa không?
- C… có ạ…
- Thật chứ? Đệ không cần phải miễn cưỡng trước mặt ta.
- Thật ạ…
Giọng Thập Bát run rẩy, cho đến khi Hiên Viên Cẩn bước vào căn
phòng đã được chuẩn bị, mỉm cười với y, cảm giác lạnh sống lưng chạy thẳng đến
óc, lúc này y mới rõ ràng trực giác ban nãy của y không hề sai. Nhưng bây giờ
y… phải làm sao đây?
- Vì lần trước ngài đã không khống chế được dụng cụ, đây lại là món đồ đặc thù, nên lần này tôi muốn xin phép để tôi làm cho Thập Bát trước, rồi từ từ hướng dẫn ngài.
“Vốn dĩ đây là món đồ sẽ được mang vào khu Trúc, nhưng ai ngờ được
ngài ấy lại xông vào phòng lúc mình đang kiểm tra, nằng nặc đòi thử chứ. Chuyến
này chết chắc với tiểu Huy rồi.” – Hạ Miên bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ.
- Ta thì không có vấn đề, nhưng hôm qua ta đã đáp ứng hắn sẽ không để người khác chạm vào hắn, nên chuyện này để cho hắn quyết đi.
- Thập Bát, có được không? – Hạ Miên cúi xuống hỏi.
Thập Bát nhìn lên Hiên Viên Cẩn, rồi lại nhìn xuống đất, hai bàn
tay nắm chặt vào nhau, viền mắt ửng đỏ như muốn khóc.
“Nếu không đồng ý, để chủ nhân làm, thì que thông sẽ lại mắc kẹt
giống như lần trước… rất đau… Nhưng nếu như đồng ý, chẳng phải chính mình nói rằng
lời cầu xin hôm qua không cần phải thực hiện sao?”
Thập Bát suy nghĩ cân nhắc hồi lâu mới run rẩy nói ra:
- Có thể…
- Ha.
Hiên Viên Cẩn cười khinh bỉ. Nghe thấy tiếng cười đó, tim y như bị
ai đó bóp nghẹt, đau đớn.
Lúc này cả 3 người di chuyển đến phía bên kia phòng, nơi đó có một
cái ghế hình thù kỳ lạ, bên cạnh có một cái ghế gỗ, Hiên Viên Cẩn ngồi xuống
chiếc ghế đó, thoải mái nhìn y.
- Mời cởi y phục. – Hạ Miên nói.
Thập Bát sợ, sợ đến bất giác run rẩy, những đầu ngón tay cởi y phục
trắng bệch.
Bên dưới lớp y phục đen thô ráp là một làn da trắng hồng nhưng đầy
vết tích. Hạ Miên thừa nhận anh cũng có tâm tư riêng, hình ảnh mỹ thiếu niên
nhu thuận quỳ bên chân hôm ấy, hình ảnh một phân thân non mềm màu hồng tuyệt đẹp,
hình ảnh mái tóc trắng xõa tung, anh đã vô thức nhớ đến biết bao nhiêu lần.
“Ực” – Hạ Miên bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.
Tất cả những hành động ấy, ánh mắt ấy của Hạ Miên đều lọt vào tầm
mắt của hắn, nhưng hắn không nói gì, chỉ “Ha” một tiếng. Thập Bát bị âm thanh ấy
dọa cho giật mình.
Sau khi y ngồi lên ghế, Hạ Miên cố định eo y bằng một sợi dây da
chắc chắn, hai chân y bị gác lên hai chỗ để chân được đặt ở trên cao rồi cố định
lại ở đùi và cổ chân. Không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo làm cho tâm
trạng y cứ thấp thỏm sợ hãi, cơ thể run rẩy không thôi.
Hạ thân của y lộ ra rõ mồn một, không hề che giấu với Hạ Miên, anh
không khỏi cảm thán: “Có hơi đỏ hơn so với trí nhớ, nhưng cũng rất tuyệt.”
Hạ Miên để ý thấy cúc huyệt của y cứ cố gắng co lại, liền dùng đầu
ngón tay chạm vào bên ngoài cúc huyệt:
- Cúc huyệt của đệ đang sưng đỏ, nếu cứ co rút lại sẽ rất đau, đệ--
- Đừng chạm!
Chưa nói hết câu, Thập Bát đã lấy tay che đi hạ thân, lớn tiếng.
“Chát!” – Hiên Viên Cẩn giáng cho y một cái tát.
- Chính ngươi đã cho phép Hạ Miên chạm vào, bây giờ ra vẻ thanh cao cho ai xem?
- Vương gia, không sao, là do tôi thất lễ. – Hạ Miên vội vàng lên tiếng.
- Nô xin lỗi chủ nhân… - Thập Bát dùng tay che đi phần má bỏng rát, ủy khuất.
Y đương nhiên biết cúc huyệt của y đang sưng đỏ, y cũng biết nếu
co rút như vậy sẽ rất đau, nhưng mà ban sáng chủ nhân ra lệnh cho y nhét trứng
vào, một là trứng chim, hai là “trứng” của Tiêu phòng, viên này khiến những nơi
tiếp xúc với nó trở nên lạnh buốt, nếu y không tập trung co rút hết mức, khi
“nó” tuột ra sẽ khiến trứng chim rơi ra và bị vỡ. Hậu quả của việc đó y không
biết, cũng không dám tưởng tượng.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Chuyện là Wattpad au vẫn chưa vào được nên font chữ chap này sẽ đặc biệt một chút nhé (❁´◡`❁)
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Nhận xét
Đăng nhận xét
Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰