Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 42
Chương 42
Sau khi hắn ra khỏi phòng, Hạ Miên lúc này nhìn Thập Bát đang bị cố
định trên ghế, cả người run run, mái tóc rũ rượi, đôi mắt ửng đỏ.
“Bờ môi kia… thật mê người…”
“Ực” – Yết hầu Hạ Miên di chuyển.
- Thập Bát, có thể để huynh chạm vào đệ thêm một chút nữa không?
- … Được ạ…
Lúc này Thập Bát không nghĩ ngợi nhiều, y chỉ cảm thấy Hạ Miên rất
giữ lễ, đến cởi trói cho y cũng hỏi đến y một tiếng. Nhưng hành động ngay sau
đó của Hạ Miên nói cho y biết rằng, y đã lầm rồi…
- Ư… ưm… Thả đệ ra! Huynh thả đệ ra!
Thập Bát giằng ra, nhưng lại bị Hạ Miên chộp lại, cằm y bị giữ chặt,
anh ta buộc phải dùng nhiều lực hơn để ngăn y lại giãy ra. Nụ hôn đặt trên môi
y cũng không còn dịu dàng như lần đầu, nó mang một ý chiếm hữu mãnh liệt.
- A!
Y cắn cho anh ta một cái thật mạnh, khiến anh ta ôm miệng rên rỉ.
- Ha… ha… Huynh làm gì vậy? Huynh điên rồi sao…?
- Thập Bát, đệ nói đi, có phải đệ không tình nguyện sử dụng những
món đồ ở đây đúng không?
Nói rồi hắn lại bóp lấy miệng y, khuấy động nó bằng một nụ hôn sâu.
Thập Bát bất lực không biết phải làm sao, miệng bị giữ chặt đến mức
đau đớn, không thể giãy thoát, đến cắn cũng không cắn được, hành động giãy dụa
của y khiến vết thương trên lưng y cọ xát vào ghế, nứt ra chảy máu; tác dụng của
tình cổ vẫn còn làm cơ thể y râm ran khó chịu; cơ thể lại bị trói chặt trên ghế
không thể cử động…
Hạ Miên cứ thế lấn tới ép sát y vào ghế, bàn tay lần mò xuống lướt
trên từng tấc da thịt của y.
- A!
Lần này là anh ta cắn y, cắn đến rách môi chảy máu.
- Chỉ cần đệ nói chuyện này là do đệ bị ép buộc, thì huynh có thể
cấm Nhã vương không được dùng những món đồ ở khu Trúc nữa.
- Hạ Miên, huynh thả đệ ra, đệ có thể coi như nãy giờ chưa xảy ra chuyện
gì cả…
“Thập Bát… khóc rồi…?”
Hạ Miên bối rối, anh ta chỉ muốn… chạm vào y một chút thôi… sao lại
xảy ra chuyện như thế này chứ? Anh ta nhẹ nhàng lau đi nước đọng lại trên khóe
mi y. Đôi mắt ấy nhìn anh ta, lòng tham của anh ta lại nổi lên, anh ta vuốt dọc
theo mái tóc y:
- Đệ đừng khóc, bây giờ đệ cho huynh một ít tóc, huynh giữ bên
mình để thỏa nỗi nhớ, huynh sẽ thả đệ ra, nhé?
- Hạ Miên… huynh có ý gì? – Thập Bát bấn loạn.
- Ý trên mặt chữ.
- Huynh… có tâm tư đó với đệ sao?
- Đúng vậy, đệ không cho thì sẽ phải ở đây đến khi vương gia tìm đến
đây. Lúc đó đệ bị phạt như thế nào…
- Không, ta là bị huynh ép buộc, không phải lỗi của ta!
- Để xem nào, vương gia sẽ tin ai đây? Huynh, hay đệ nhỉ?
Lời nói của Hạ Miên cứ ngắt giữa chừng, càng khiến Thập Bát sợ
hãi. Y biết rất rõ câu trả lời…
- A! Huynh làm gì-?
Hạ Miên cúi xuống ngậm lấy phân thân sưng đỏ vẫn còn rất khó chịu
của y, cứ thế mà trêu đùa, từ gốc đến đỉnh, rồi xung quanh nơi đó. Lần đầu tiên
có người làm vậy với y, đầu óc y lúc nãy trống rỗng, nơi đó… bỗng nhiên trở nên
đau đớn khó chịu…
Y không biết là do tình cổ trong người y biết được người này không
phải là cổ mẫu, hay là do tâm lý của y sinh ra bài xích cùng với những vết
thương cũ gây nên nữa…
- Huynh thả ta ra… xin huynh… nó đau…
- Vậy thì?
- Ta… đồng ý…
Hạ Miên chỉ đợi câu nói đó liền không trêu đùa y nữa, từ thắt lưng
trong y phục của y lấy ra thanh đoản đao y luôn mang bên người.
Anh ta tiến lại, dịu dàng nâng lên lọn tóc mai kia, hôn lên đó.
- Huynh thả ta ra, ta tự cắt!
- Không đâu, huynh muốn cắt. – Anh ta kề sát thanh đoản đao vào
tóc y.
- Chỗ đó không được! Xin huynh mà… hãy cắt chỗ nào khó phát hiện…
Hạ Miên không đáp, anh ta chỉ cười rồi dứt khoát xuống tay, đoạn
tóc mai đó đứt ra, nằm gọn trong tay của Hạ Miên.
Bây giờ Thập Bát thật sự lo sợ, y sợ chủ nhân phát hiện, sợ chủ
nhân cho rằng y quyến rũ Hạ Miên, sợ… bị phạt…
Sau khi buộc lại gọn gàng và cất vào ngực, Hạ Miên lần lượt cởi
trói cho y.
- Tại sao huynh lại làm vậy với ta? Ta… đã thật lòng tin tưởng
huynh… Huynh chết đi!
Y cầm thanh đoản đao lao thẳng vào anh ta, nhưng có một điều y
không biết, đó là Hạ Miên cũng có võ công, với tình trạng cơ thể như hiện tại,
anh ta chỉ cần nhẹ nhàng xoay một cái, cũng đủ áp chế y xuống nền nhà.
- Đệ đừng như vậy chứ, huynh không muốn nặng tay với đệ đâu. Nào,
huynh dẫn đệ đến ôn tuyền.
Anh ta điểm huyệt y, nâng y dậy, khoác áo cho y, rồi bế y đến ôn
tuyền.
- Đệ tắm rửa xong thì men theo hành lang này là có thể ra khỏi
đây.
Hạ Miên cũng có thể xem như là người tử tế, anh ta không nhân cơ hội
tiếp tục loại chuyện đó, chỉ giải huyệt rồi rời đi.
“Cũng may cũng may…” – Hạ Miên ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không phải y bị thương, nếu không phải y bị phong bế nội lực,
thì cỡ như Hạ Miên làm sao áp chế được y? Có lẽ vì thế nên anh ta mới nhân cơ hội
này chăng?
- Ư…
Y vòng tay ôm lấy cơ thể, khóc không thành tiếng…
=================================
- Chủ nhân…
Thập Bát cố gắng xem như không có chuyện gì, sau khi đến thì quỳ
dưới chân Hiên Viên Cẩn khẽ gọi.
“Chỉ cần không ngẩng mặt lên là được.”
Thập Bát đã cố gắng cột phần tóc bị cắt đó lên, cố gắng giấu nó,
nhưng vì quá ngắn nên không thể cột được.
- Ngươi làm gì mà lâu như vậy?
Vốn tâm trạng đang bực bội, giọng nói hắn ta cũng khó chịu, ngột
ngạt hơn bình thường.
Mọi khi hắn sẽ không quan tâm gì đến y,, chỉ để mặc y quỳ như vậy,
nhưng hôm nay không hiểu sao hắn lại nhịn không được liếc y một chút…
- A!
Hiên Viên Cẩn nắm tóc y giựt ngược lên, Thập Bát nhìn hắn, y mơ hồ
thấy được cả những đường gân xanh nổi lên trên cổ và thái dương của hắn. Tim y
co rút, sợ hãi như muốn ngừng đập, cơ thể y run rẩy không thể khống chế.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Chap sau bé lại lên thớt r⌓‿⌓
Trả lờiXóachu cha tội quá a~~
Trả lờiXóata đoán đc 1 một chút tình tiết truyện rồi nha, có phải mốt anh công sẽ tặng bé thụ cho Hạ Miên đúng ko? Ở chap 1 có nói Hạ Miên từng gặp Tiểu Thanh. Đây là suy đoán của ta, ko biết có đúng ko hẻ?
Trả lờiXóang từng gặp tiểu Thanh là chủ tiệm này chủ của Hạ Miên mà
Xóatui thì nghĩ Hạ Miên là chủ tiệm ạ
XóaThiên cơ k thể tiết lộ kkk 😁
Xóamấy chap trc nói HM ko phải chủ tiệm r mà, cả chap 1 còn bảo chủ tiệm chỉ có tg giới thiệu tr, ko tham gia vào mạch truyện
Xóa