Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 43

Chương 43

“Chát!”

Khuôn mặt y nghiêng hẳn về một bên.

- Tên hạ tiện ngươi cùng với Hạ Miên làm cái gì? – Hắn trầm giọng.

- Chủ nhân…

“Chát!”

- Nói!

- Là Hạ Miên, Hạ Miên ép buộc nô.

- Ép buộc? Ngươi bị ép buộc? Vậy cái danh ảnh vệ đứng đầu Nguyệt Cung của ngươi là cái gì?

“Chát!”

Thập Bát chưa bao giờ thấy Hiên Viên Cẩn tức giận đến mức này, cổ ảnh vệ trong người y như cũng cảm nhận được sự tức giận của cổ mẫu, bắt đầu khuấy đảo trong người y. Thập Bát uất ức khóc lên:

- Vì chủ nhân mà… tất cả đều tại chủ nhân…

- Ha, ngươi nói là tại ta? Ta nói ngươi quyến rũ Hạ Miên sao? Tại vì ta ép ngươi hôn Hạ Miên đến mức môi sưng tấy? Hay tại vì ta bắt ngươi cắt tóc ngươi cho hắn?

“Chát!”

Khóe môi y chảy máu, lúc đó không thể chống cự y đã rất ủy khuất, bây giờ Hiên Viên Cẩn không hỏi đến tại sao y lại để bản thân bị như thế, chỉ chăm chăm cho rằng y là tự nguyện, là y quyến rũ…

- Tại vì chủ nhân bỏ nô lại một mình… tại chủ nhân không cởi trói cho nô… tại chủ nhân… tại chủ nhân… hức…

Thập Bát ủy khuất trách móc hắn, Hiên Viên Cẩn bực bội dùng sức ném y ngã sõng soài trên mặt đất.

- Hahaha, thì ra không phải là ngươi ghét người khác đụng vào, ngươi chỉ là ghét người ta chỉ định đụng vào thôi, lúc đó xem ngươi quyết định cho Hạ Miên đụng vào tâm trạng có bao nhiêu thoải mái.

Hắn ta nhếch môi, cười trong cơn tức giận.

- Cũng may, hôm nay ta có đem theo cái này.

Hiên Viên Cẩn nắm tóc y kéo đi, y khập khiễng cố gắng bắt kịp cước bộ của hắn.

Hiên Viên Cẩn cũng không hiểu bản thân hắn tức giận chuyện gì. Chẳng qua là tính nô của hắn hôn qua một người, đôi môi mà hắn không thèm đụng đến hôn một người thôi, có gì đáng để tức giận chứ? Cùng lắm là một lọn tóc trắng buồn nôn mà thôi, sao hắn lại tức giận đến như vậy? Không phải hắn đã biết trước hai người này có tư tình rồi hay sao?

Hắn đưa y qua phòng bên cạnh, “cái” mà hắn nói là hộp thủy tinh trong suốt hắn cho y dùng đêm hôm trước.

Hiên Viên Cẩn xé y phục của y, xé mạnh bạo, chỉ một lần là y phục nát tươm. Hắn trói y vào cây cột trong phòng, lấy mật ong bôi lên khắp người y, một hũ, hai hũ, ba hũ, nhất là những nơi nhạy cảm của y.

Rồi hắn suy nghĩ một chút, quyết định cho y khoác một cái áo choàng, ngực mở toang, nhưng bù lại thì hạ thân y được che chắn lại. Hắn cố định y vào hộp, gỡ một mặt kính ra, gọi hai lính gác ngoài cửa vào, ra lệnh đưa y vào bên trong khu rừng rậm rạp cạnh Đại Lý Tự, rồi canh ở đó không để cho người nào cứu y, cũng ra lệnh không được phép chạm vào y.

- Chủ nhân! Chủ nhân! Nô sai rồi, xin người mà chủ nhân… chủ nhân…

Thập Bát van nài hắn đến mức cổ họng đau rát nhưng hắn vẫn không đổi ý.

Ban đầu hai người lính gác kia không hiểu tại sao lại không được phép đụng vào, chẳng phải lúc tức giận thì vương gia sẽ bảo bọn họ có thể làm gì y tùy thích sao? Bây giờ chỉ trừng phạt y bằng cách để y ngoài này thôi à? Bọn chúng nhìn y nuốt nước bọt, nhưng có mệnh lệnh của vương gia, bọn chúng không dám đụng vào y.

Nhưng sau đó, rất nhạnh bọn chúng đã hiểu được ý đồ của vương gia. Khu rừng này rậm rạp, ẩm ướt vừa đủ, không khí trong lành, là môi trường sống lí tưởng của rất nhiều loài, đặc biệt là kiến và các loại côn trùng khác.

Cả người Thập Bát toàn là mật ong, điều đó đã thu hút côn trùng trong rừng đến, chỉ 2 khắc sau, cả cơ thể y đã có rất nhiều côn trùng. Những con côn trùng đó bò vào phía sau lớp y phục, nơi có nhiều mật ong, chúng châm chích y, cắn y, làn da bị thay đổi đến mức chỉ cần dùng sức một chút cũng đã đỏ lên, bây giờ lại bị biết bao côn trùng hành hạ.

Y rơi nước mắt, không chỉ vì vết thương bên ngoài ngứa ngáy khó nhịn, mà tâm y, tim y cũng rất đau đớn…

Đến giữa giờ Mùi, Hiên Viên Cẩn đi ra, hắn thấy giữa những thân cây sần sùi, khỏe khoắn ấy là một cơ thể đơn bạc, suy yếu bị cố định lại bên trong chiếc hộp thủy tinh, trên người y bị côn trùng vây kín, đầu y rũ về một bên, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về nơi xa xăm. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của y không hiểu sao hắn lại cảm thấy không nỡ, lệnh cho mang y vào thư phòng, đun nước nóng cho y tắm rửa.

Hai lính gác được ra lệnh canh giữ y ở phía sau xì xầm:

- Này, không lẽ ảnh vệ chịu đựng kém như vậy sao? Mới có vậy đã gục rồi?

- Ngươi đừng nói lung tung, ảnh vệ có sức chịu đựng rất tốt, càng chưa kể là hắn, nếu hắn rũ rượi như vậy thì có nghĩa đã quá sức chịu đựng rồi.

- Nhưng ta chỉ thấy hắn có vết thương sau lưng và ở yên một chỗ nãy giờ thôi mà, bị côn trùng cắn một chút…

- Ngươi không biết thật hả? Cho dù là ảnh vệ thì cũng có ngày nghỉ, nếu bị thương thì còn được nghỉ làm nhiệm vụ mấy ngày, tệ nhất thì cũng được băng bó chữa thương. Nhưng ngươi nhớ lại xem, mấy tháng qua hắn được nghỉ mấy ngày? Có mấy ngày hắn không lén lút xin thêm vải?

- Ta cũng thắc mắc hắn xin vải làm gì nhỉ? Y phục của hắn lúc nào không phải những món đắt tiền? – Tên kia chen ngang.

- Ta không biết, nhưng ta đoán là để băng vết thương.

- Hm… Cũng hơi quá, nhưng nếu là ta cũng không đến mức như vậy.

- Ngươi nói thật đấy hả? Ngươi quên hắn còn là tính nô sao? Là còn phục vụ cả chuyện giường chiếu nữa đấy. Ngươi thử nghĩ xem.

- Ừ nhỉ, ta với nương tử thi thoảng mới làm một lần, mà sau đó lúc nào cũng phải xoa bóp cho nàng, sáng hôm sau nàng còn phải nằm đến giờ Tỵ mới dậy được.

- Ngươi thi thoảng mới làm là vì xót nàng, còn vương gia ngươi nghĩ ngài ấy xót hắn sao? Ngài ấy sẽ xoa bóp cho hắn sao? Còn vết thương trên người hắn là hình thành từ khi nào? Những chuyện khác ta không biết, nhưng chỉ riêng những chuyện ta biết thôi là đã cảm thấy hắn rất kiên cường rồi.

Vào giờ Dậu, khi y đang ở thư phòng với vương gia, thì có một ám bộ nhảy xuống, họ nói gì y nghe không vào. Cả người y bây giờ mệt mỏi, hơi thở y nóng rực, tầm mắt mờ đục, thiết nghĩ là bị sốt rồi, là do côn trùng cắn chăng? Chuyện ban sáng với Hạ Miên, chuyện ở rừng, còn cả chuyện súc ruột ban nãy nữa…

“Rầm”

- Tìm! Nhất định phải tìm ra.

Cơ thể y đã hình thành phản xạ vô điều kiện, chỉ cần nghe hắn lớn tiếng là y sẽ giật mình, tim như bị lỡ mất một nhịp, bỏ qua việc đang làm mà quỳ rạp xuống.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. chắc ám bộ ko tìm thấy "tiểu Thanh"🤡

    Trả lờiXóa
  2. ko tìm thấy tiểu Thanh thì anh công sẽ nói thụ lừa ảnh, rồi em lại bị 1 trận hành hạ thừa sống thiếu chết :)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44