Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44
Chương 44
Một lúc sau khi ám bộ đó rời đi thì lại có người đến, Thập Bát vẫn
quỳ sấp, không có lệnh của hắn y không dám ngẩng mặt lên, nghe giọng thì có vẻ
như là Ảnh Tam.
- Chủ tử.
- Sao rồi?
- Thuộc hạ đã hoàn thành xong, 7 ngày sau sẽ lên đường.
- Được rồi, đừng quên chiều hôm nay ngươi đã nói những gì.
- Vâng, thuộc hạ nhất định ghi nhớ.
Hiên Viên Cẩn vẫy tay bảo hắn đi ra, nhưng hắn cứ ở mãi không chịu
đứng dậy.
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Chủ tử, thuộc hạ có một chuyện muốn cầu xin.
- Chuyện gì?
- Vì lần này không biết phải đi đến khi nào, nên xin ngài cho phép
thuộc hạ sử dụng Thập Bát đến khi rời đi. – Ảnh Tam cười.
“Thịch”
Tim Thập Bát lỡ mất một nhịp khi nghe câu nói đó, y ngẩng đầu lên,
y thấy Ảnh Tam đang cười, thấy chủ nhân đang nhìn y. Thập Bát lắc đầu cầu xin:
- Chủ nhân, nô không muốn… xin chủ nhân đừng đồng ý…
Hiên Viên Cẩn nhìn y, hắn nhìn thấy lọn tóc ngắn không cân xứng
kia, tâm trạng khó chịu lại nổi lên. Y cũng để ý thấy sắc mặt hắn sa sầm, nên vội
cúi rạp người xuống.
- Haiz, ngươi biết ta không thể từ chối ngươi mà. Ngày mai đến đây
đưa hắn đi.
- Đa tạ chủ tử.
- Chủ nhân…
- Sao? Ngươi có ý kiến gì hả? – Hiên Viên Cẩn khó chịu.
- Nô… không có…
Thập Bát biết, y chỉ là một tính nô, là một món hàng, còn là một
món hàng không sạch sẽ, đã từng bị rất nhiều người hưởng dụng qua, chủ nhân đồng
ý cứu y, hưởng dụng y đã là… rất tốt rồi…
Y biết vậy, nhưng lúc nào y… cũng hy vọng được đối xử nhẹ nhàng một
chút…
- Còn quỳ ở đó làm gì? Việc của ngươi đã xong chưa?
- Nô… nô lập tức làm ngay ạ chủ nhân…
Hiên Viên Cẩn từ trên cao nhìn xuống, áo choàng mỏng manh kia
không thể che được gì cả, chỉ có tác dụng tăng thêm tình thú thôi, có điều bây
giờ nhìn chẳng có tình thú gì hết. Làn da mịn màng hắn thích kia bây giờ sưng đỏ
sần sùi, nổi lên bọc nước, một số nơi còn bị vỡ ra, chảy máu, chỉ vì quá ngứa
làm y không nhịn được gãi một chút… Những nơi càng nhiều mật ong, thu hút càng
nhiều côn trùng, thì nơi đó lại càng thảm hại hơn…
Ngồi thêm một chút, bỗng Hiên Viên Cẩn đứng dậy, Thập Bát cũng bỏ
dở sổ sách mà đi theo. Hắn đến phòng ngủ để tìm thứ gì đó. Bỗng nhiên hắn đi đến
góc phòng nơi y thường hay ngủ, lúc này y để ý thấy còn có một cái gì ở đó nữa.
- Lại đây.
Y vâng lời bò đến, cái đó trông như một ngôi nhà nhỏ, cao bằng
hông của chủ nhân, trông có vẻ rất mềm mại, có cả tấm rèm che ở lối vào nữa.
- Vào đi.
Thập Bát chui vào, nơi đó rộng rãi để cho y có thể nằm cuộn người
lại.
“Rất ấm áp, còn mềm nữa… nếu thả rèm xuống thì còn ấm hơn nữa… Thế
này thì không cần lo lắng chăn bị vứt đi rồi…”
Chăn y dùng y đều gấp gọn gàng vào buổi sáng, còn thường giặt giũ
thay đổi, nhưng các thị nữ lại lấy lí do nó bốc mùi bừa bộn, mà vứt đi không
nói với y. Đến khi y quay trở về sau khi tắm rửa ở bờ suối, y chỉ đành nằm cuộn
người ở dưới sàn nhà lạnh lẽo…
- Thích không?
Sáng sớm hôm nay hắn đến Tiêu phòng rất sớm là vì cái nệm ngủ này,
hắn đã dành thời gian rất lâu chọn ra được màu mà hắn cho là hợp với y nhất sau
màu đỏ. Trước đây hắn không quan tâm y ra sao, nhưng vì tin tức y cung cấp kia
mà hắn cũng muốn thưởng cho y chút gì đó. Hắn thấy khí trời lạnh, mà nơi y ngủ
chỉ có một cái chăn mỏng để kê dưới thân, hắn lại không cho y đắp chăn nữa chứ.
Nhưng cũng không thể vì thế mà thay đổi lời đã nói ra được, vừa hay hôm trước đến
Tiêu phòng được giới thiệu cho cái này, thế là hắn mua luôn.
- Nô thích lắm ạ, cảm ơn chủ nhân ban thưởng.
- Vậy thì đi thôi, hôm nay chúng ta có khách. Ngươi cũng phải bày
tỏ lòng biết ơn cho ta biết chứ nhỉ?
- Vâng chủ nhân.
Thập Bát hiểu “bày tỏ” hắn nói nghĩa là gì, y thấp thỏm đi theo hắn
đến một căn phòng, đứng trước cửa phòng y bỗng cảm thấy có nỗi sợ hãi lạ thường.
- Uống cái này đi.
Y đưa hai tay ra nhận lấy, vốn chỉ nghĩ là thuốc mọi ngày y uống,
mà hôm nay nó có vị gì đó hơi khác? Thập Bát không dám hỏi nhiều, một hơi uống
cạn chén thuốc.
“Choang”
Chén thuốc trên tay y rơi xuống nền nhà vỡ toang, bởi vì hai tay y
run rẩy, cả người y mất sức đổ rạp xuống sàn không thể cử động.
“Là nhuyễn cân tán?”
- Ư…
Y biết rồi, y biết cảm giác nỗi sợ hãi mơ hồ này là từ đâu rồi…
Căn phòng này… không phải là nơi… y đã bị lão vương gia hưởng dụng lần đầu tiên
sao?
Hiên Viên Cẩn không cho y mặc theo phong cách Tây Vực như lúc đó,
chỉ là một áo choàng kim sa màu đỏ tươi, bên trên thêu hình hoa mẫu đơn lấp
lánh. Hắn cảm thấy màu sắc rực rỡ này rất hợp với y.
- Được rồi, ngươi vào đi.
“Là người đó! Là người đã trói y ngày hôm đó!”
- Chủ nhân… đừng mà… nô sai rồi… nô sẽ không… bao giờ làm như vậy
nữa… đừng ở đây mà…
Thập Bát cố hết sức van xin dù chỉ là những tiếng thì thầm, nhưng Hiên
Viên Cẩn không quan tâm.
- Ngươi là người đã phụ trách trói hắn để trợ hứng cho phụ thân ta
ngày hôm đó đúng không?
- Là tiểu nhân.
Hắn kéo y đi, bắt đầu làm theo những bước mà người đó nói, từng bước
từng bước hoàn thành xong tư thế đầu tiên.
“Chủ nhân… nô xin ngài…” “Chủ nhân… đừng ở đây…” “Chủ nhân… hôm
nay làm ở ngoài… được không…?” “Xin ngài…”
Đó là những lời cầu xin y luôn lặp đi lặp lại. Y không muốn… không
muốn nhớ lại những gì xảy ra vào đêm hôm đó nữa…
Sau khi cố định tay y ở phía sau, hai chân gập lại, thì họ kéo y
treo lên, cơ thể y treo lơ lửng giữa không khí, phân thân rũ xuống, toàn bộ nơi
bí mặt đều bày ra trước mắt hai người họ.
- Ngươi nói không nhưng chẳng phải nơi này của ngươi rất thích thú
sao? – Hắn siết mạnh phân thân y.
- Là do xuân dược… Đau… - Y thì thầm.
Y mệt quá rồi… không muốn nói nữa… cả người nóng râm ran, ngứa
ngáy…
Thập Bát ngất đi, Hiên Viên Cẩn lấy một cái khăn đã được tẩm thuốc
gì đó chụp lên mũi y, một lúc sau y đã tỉnh táo trở lại.
Hắn đặt cự vật ở cúc huyệt y, không nói một lời, như lúc đó đột ngột
đâm vào.
- A!
“Đau… đau quá…”
Một khi Thập Bát chịu không nổi mà ngất đi, thì Hiên Viên Cẩn sẽ
dùng một cái khăn tẩm thuốc khiến y tỉnh dậy. Không những hắn muốn y phải tỉnh
táo trong lúc này, mà hắn còn muốn y phải kêu lên, cho dù chỉ là tiếng thì thầm.
- Phải rồi, ngày hôm đó hắn có một điều rất đặc biệt. – Bỗng nhiên
người đó nói.
- Điều gì?
- Nó giống như một “công tắc” vậy. Tiểu nhân để ý một khi hắn vùng
vẫy, chỉ cần siết chặt nơi này – Người đó chỉ vào phân thân y đang rũ xuống –
thì hắn tự khắc sẽ ngoan ngoãn.
- Còn có chuyện này sao?
Hiên Viên Cẩn thích thú ghi nhớ lại.
“Mệt quá… khó chịu quá… khi nào mới xong…”
Thập Bát kiệt sức, y muốn ngất đi nhưng không được. Cả cơ thể và
tinh thần y rệu rã, không còn sức phản ứng với bất kì hành động nào cả. Đôi mắt
y thất thần không có tiêu cự. Bây giờ người trước mắt y là ai, y cũng không biết
nữa rồi…
Hiên Viên Cẩn thấy tình trạng y như vậy, hắn tặc lưỡi:
- Chậc, mất hứng. Hôm khác vậy.
Hắn nâng cằm y lên, cảnh cáo:
- Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ ngày hôm nay đã phạm tội gì, mấy ngày
sau ta sẽ tính chung một lượt.
Sau khi Hiên Viên Cẩn rời đi, Ảnh Tam từ trên xà nhà nhảy xuống cởi
trói cho y, ôm Thập Bát đang run rẩy vào lòng, cười:
- Chủ tử đã cho phép rồi, những ngày này ngươi là của ta.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
chắc Ảnh Tam ko làm gì quá đáng lắm ngoài sờ mó lung tung đâu ha, tại chap bữa còn cho bé uống nước nữa mà, cx còn chút tình người chớ bộ.
Trả lờiXóachắc ko thịt bé đâu hở
Trả lờiXóatíp i au😗
Trả lờiXóaTiếp đuy nàng ơi😭
Trả lờiXóaCầu chap mới au ui (╯•﹏•╰)
Trả lờiXóa