Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 45
Chương 45
Nơi ở của ảnh vệ là một viện tử khá đẹp và rộng so với nơi ở tập
thể của ám bộ, bao gồm nhiều căn phòng sát nhau, mỗi phòng sẽ có 2 người và 2
phòng rộng có thể ở 3 người. Đêm hôm đó, Ảnh Tam mang người về phòng mình đặt ở
trên giường, bắt đầu bằng một nụ hôn nhẹ lướt qua bờ môi sưng tấy kia.
- Không… không được…
Thập Bát yếu ớt chống cự, âm thanh của y mang theo giọng mũi, đáng
yêu khiến người khác chỉ muốn bắt nạt. Ảnh Tam biết y bị Hiên Viên Cẩn hạ thuốc
cưỡng chế không thể ngất xỉu, nhìn đôi mắt y không có tiêu cự, có vẻ như cũng
không phân biệt được người ở trước mặt y là ai, mọi sự chống cự của y như xuất
phát từ bản năng.
Y không dám chống cự quá mức kịch liệt vì sợ rằng người này là chủ
nhân, nhưng nếu như không phải…
- Ngươi ngoan ngoãn một chút thì ta sẽ nhẹ nhàng.
Ảnh Tam một lần nữa nâng cằm y lên, một lần nữa bao phủ lấy đôi
môi sưng tấy kia, quấn lấy chiếc lưỡi lạnh băng kia, triền miên rất lâu. Thập
Bát như bị cuốn vào nụ hôn đó, đôi tay y nắm chặt đặt trên ngực của người đối
diện, y không dám… níu lấy áo người đó…
“Thật… ấm…”
Sau khi kết thúc nụ hôn, Ảnh Tam thấy nhiệt độ lưỡi y dần ấm lên
thì hài lòng, giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ánh lên trước ngọn đèn. Hắn
vuốt ve khuôn mặt của y, vuốt đến lọn tóc mai kia thì tâm trạng bỗng bực bội
cách khó hiểu, kéo mạnh, y ban đầu đưa tay muốn hất ra, nhưng cuối cùng khựng
lại giữa không khí.
- Nô đau… chủ nhân…
Hắn nâng chân y lên, tách ra, Thập Bát vô thức phản ứng lại, kẹp
chặt hai chân, cả người lùi sâu vào phía góc giường.
- Chủ nhân… nô sợ lắm… đau lắm… không muốn…
- Haha.
Ảnh Tam cười một tiếng rồi nắm lấy cổ chân y, mạnh bạo kéo lại. Thấy
Thập Bát chống cự dần trở nên kịch liệt, hắn dùng thắt lưng trói hai tay y vào
cột trụ của giường, áp chế y mở rộng hai chân, toàn bộ nơi yếu ớt đều bày ra
trước mặt hắn, mặc hắn định đoạt.
Tiếp theo đó, hắn đưa ngón tay vào khuấy động thành bích sưng đỏ,
nơi đó hôm nay bị rất nhiều côn trùng tham luyến vị ngọt của mật ong bâu vào cắn
xé, lại còn phải hầu hạ chủ nhân. Nơi đó của y bây giờ chắn chắn vừa sưng đỏ lại
vừa chứa rất nhiều… thứ mà người khác nhìn vào đều thấy ghê tởm…
- Ư… hu…
Thập Bát đến khóc cũng không dám, y không đủ tinh lực quan sát sắc
mặt của người kia, y không biết liệu người kia đang vui hay đang bực bội.
Nếu vui vẻ, chủ nhân sẽ để y khóc… nhưng nếu không vui, y sẽ bị phạt
roi…
- Xin người… nhẹ một chút… ư…
Lúc này, Ảnh Nhất – người ở cùng phòng với hắn mở cửa bước vào,
nhìn thấy một màn xuân tiêu như vậy lại không đóng cửa đi ngay, mà còn tiến lại
nhìn thật kĩ.
- Ngươi làm cái gì đấy?
- Chỉ là tò mò chút thôi, ta vẫn chưa biết long dương giao hợp là
như thế nào.
- Vậy thì ngươi có thể đến Diệp Chi Lâu, ở đó sẽ có người chỉ cho
ngươi. CÚT!!!
“Rầm”
Quay đầu lại nhìn Thập Bát, Ảnh Tam thấy rằng y đang cố gắng cuộn cơ thể lại,
có lẽ để che chắn cơ thể ngập tràn dấu vết khỏi ánh mắt dò xét của người lạ mà
ban nãy y đã cảm nhận được.
Ảnh Tam quay lại giường, nắm cổ chân y kéo mạnh ra.
- Chủ nhân… nô cảm nhận được người lạ…
- Có vấn đề gì sao?
- Không… không ạ… chủ nhân…
Thập Bát ủy khuất nhìn người đối diện, y không muốn người lạ nhìn
y trong bộ dạng thấp kém này, nhưng y cũng quá mệt để chịu những đòn roi…
Ảnh Tam nhìn thấy hạ thân y nãy giờ vẫn đang đứng thẳng, không có
dấu hiệu xìu xuống, lại nghĩ lại từ khi bắt đầu hầu hạ vương gia nơi đó đã như thế,
lâu như vậy chắc rất khó chịu.
Hắn dùng tay giúp y, thậm chí còn dùng cả miệng, nhưng y lại cứ né
tránh, van xin dừng lại, nói rằng y đau. Hắn thì nghĩ rằng phải xuất ra thì mới
hết đau được, nên vẫn cứ tiếp tục hành động.
Sau một lúc nữa, phân thân hồng hào đó mới run rẩy kịch liệt và xuất
ra từng đợt ngắn. Ảnh Tam cũng chỉ nghĩ đơn thuần là vì nhịn quá lâu nên nhất
thời không thể xuất một lúc được.
Nhưng khi hắn ngửi thấy thoang thoảng mùi sắt rỉ trong không khí,
lo rằng ban nãy khi dùng miệng đã vô tình làm y bị thương, nên cầm ngọn đèn lại
gần xem thử.
“Sao lại như vậy?”
Khuôn mặt y nhợt nhạt, môi tái đi, hai hàm răng cắn chặt, cả cơ thể
y cơ hồ run bần bật. Dưới hạ thân hỗn độn những dịch thể trắng đục y xuất ra
ban nãy, lẫn trong màu trắng đục đó là chất dịch màu đỏ nhạt.
Hắn tức tốc cởi trói cho y, cuộn y vào một cái chăn thật dày, mớm
cho y một ít nước rồi mang y đi.
Ở một khu xa hoa náo nhiệt bậc nhất kinh thành về đêm, những vị
khách quần là áo lụa lần lượt đi đến những lầu son cao ngất. Nơi đó là nơi
trăng hoa, và hai tửu lâu lớn nhất khu này nằm ở vị trí đắc địa lần lượt là Lưu
Ngọc Lâu – kỹ viện và Diệp Thanh Lâu – tiểu quan quán.
Bên trong vẻ ngoài sang trọng là một bầu không khí náo nhiệt nhưng
không kém phần ám muội. Những thiếu niên thanh tú mặc những bộ xiêm y đầy màu sắc,
trang điểm tươi tắn để lôi kéo những vị khách bằng phong cách riêng của họ. Những
mĩ nhân ẩn hiện dưới làn khói, huân hương thơm ngát động lòng người, bên trên vũ
đài những mĩ nhân nhảy múa đàn hát uốn lượn,… khung cảnh ở đây cho dù là quân tử cương
trực cũng phải rung động bản tâm.
Nhưng ở bên lan can lầu, có một người dường như không hòa hợp được
với khung cảnh này, mà đang mang trong mình nỗi lo lắng nào đó, hai chân mày nhíu
lại, đôi môi bặm chặt, hai tay nắm lại, hai chân không thể nào ngồi yên, đôi mắt
lộ rõ sự lo lắng, người này từ chối tất cả những người có ý muốn lại gần.
“Cạch” – Cánh cửa trước mặt hắn mở ra, hắn nóng vội:
- Đệ ấy sao rồi?
- Vào rồi nói.
“Cạch” – Cánh cửa đóng lại.
Nếu nói bên ngoài là một thắng cảnh xa hoa, thì bên trong những căn
phòng lại là một vẻ đẹp riêng của từng yếu tố tạo nên thắng cảnh tuyệt đẹp đó. Mỗi
tiểu quan cao cấp đều có một tẩm phòng riêng để tiếp đón khách, phòng sẽ được
trang trí riêng theo phong cách của họ.
Còn ba “Thanh bài” – những tiểu quan đứng đầu của Diệp Chi Lâu, khách
của họ nếu chỉ trả một số tiền rất lớn cũng chưa chắc có thể gặp mặt trực tiếp,
mà phải thông qua một tấm màng che, hoặc mành trúc, họ chỉ lộ mặt khi tâm trạng
tốt hoặc đặc biệt ưng vị khách nào đó.
Tuy nhiên, để hạn chế việc bị khách hàng lãng quên, thi thoảng họ
sẽ vô tình xuất hiện ở đại sảnh, ở vũ đài, hoặc biểu diễn riêng một tiết mục,
những ai có may mắn sẽ có thể ngắm nhìn họ mà không bị tính phí. Nên khách ở quán
lúc nào cũng tấp nập, vì họ sợ bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng các Thanh bài của Diệp
Chi Lâu.
- Đệ ấy khá yếu, hạ thân bị tổn thương bên trong nên mới rỉ máu, cần
điều dưỡng một thời gian.
- Cần bao lâu?
- Ít nhất là 3 tháng.
Tiểu mĩ nhân mặc xiêm y màu vàng óng, ngũ quan tinh xảo, bàn tay
thon dài chống cằm bên giường của Thập Bát, ngắm nhìn:
- Người này là ảnh vệ của lão già kia mà chủ tử đã cứu về, Thập Bát
sao?
- Đúng là đệ ấy.
- Ta so với đệ ấy thua kém như vậy sao? Tại sao lần nào huynh cũng
từ chối ta mà lại rung động với đệ ấy?
- Ngươi thua xa đệ ấy.
Tiểu mĩ nhân bĩu môi:
- Chậc, lần đầu tiên ta bị chê mà không thể phản bác được. Có điều
đệ ấy cũng nhợt nhạt quá đi.
- …
Ảnh Tam nhìn người nằm trên giường bằng ánh mắt phức tạp, lẫn chút
đau lòng.
- Này…
Tiểu mĩ nhân chợt cất tiếng gọi.
- Ngươi rung động với Thập Bát, vậy còn đứa bé ở Minh Quốc ngươi cất
công tìm bấy lâu nay – tiểu Thanh thì sao?
Bỗng người này dừng lại một chút. Những cơn gió bỗng nhiên thổi vào từ cửa sổ, khiến những dây lục lạc trong phòng phát ra những âm thanh "leng keng" cao vút.
- … Cẩn?
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
oh, ảnh 3 cũng quen thụ lúc bé hả🫨
Trả lờiXóak xì poi k xì poi đâu kkk (~ ̄▽ ̄)~
XóaOh my chuối! Ảnh Tam iu bé thụ, cx là người được anh công đem tặng bé thụ nhưng lại ko nhận ra bé, ko sao cả, ko sao cả, tui chấp nhận đc.
Trả lờiXóak xì poi k xì poi đâu kkk (~ ̄▽ ̄)~
Xóaờm..... .Có điều này tui phải nói, chương này bạn sai chính tả 2 chỗ á, bạn nên sửa lại để tốt hơn cho cảm nhận của người đọc nhe. Sai tí nhưng truyện hay lắm ó, +1 ủng hộ. ( sai chính tả ở khúc cuối, bạn ghi là " phát rang những âm thanh "á, còn 1 chỗ nữa nhưng tui ko nhớ, thôi thì bạn cứ dò lại chương này 1 lần đi, tui nhớ nhầm thì cho tui xin lỗi nha)
Trả lờiXóaoki để au dò lại nhé thank you bạn (* ̄3 ̄)╭♡
Xóaok au đã sửa lại vài chỗ để đọc khỏi bị kì rùi nè
Xóabảo sao có chương ảnh 3 tuốt cho bé mà bé năn nỉ kêu dừng lại. Cẩn tồi hành niệu đạo của bé dữ
Trả lờiXóa