Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 46

Chương 46

- Lão Nhị, ngươi đừng nói linh tinh, ảnh vệ không có tên, đó chỉ là tên phu nhân cho phép ta dùng tạm để đi làm con tin thế chỗ cho chủ tử thôi, cẩn thận chủ tử biết lại cắt lương ngươi.

Ảnh Tam vừa nói vừa tiến lại chiếc bàn ở giữa phòng ngồi xuống, người kia cũng đi theo, cười tự mãn:

- Huynh nói gì thế? Quên rồi sao? Ta ở đây đâu còn nhận lương từ vương phủ nữa. Chủ tử đã cho phép ta giữ số tiền được khách bo rồi mà. Ganh tỵ không? Hối hận vì lời từ chối lúc trước không?

- Không. - Ảnh Tam hạ tầm mắt.

- Huynh cũng đừng cứng nhắc như vậy, ở đây thoải mái biết bao nhiêu. Thích khách nào thì chọn khách đó, không thích thì có chủ tử sắp xếp, muốn làm gì cũng được. Huynh không biết đấy chứ, có vài công tử rất tuyệt đấy, mặt nào cũng tuyệt luôn!

- Ngươi vẫn còn nhớ ngươi là ảnh vệ đấy chứ?

- Đương nhiên là nhớ. Nhưng như vậy thì có sao đâu? Nhiệm vụ của ta là thu thập thông tin thôi mà? Chủ tử cũng không cấm ta làm chuyện đó.

Ảnh Tam không đáp.

- Nói ra cũng tiếc thật, vốn dĩ Thập Bát có thể đến đây cùng ta tâm sự, cuối cùng đệ ấy lại chọn chủ tử…

- Bởi vì đệ ấy không có tính cách phóng túng như ngươi.

- Này! Cái gì gọi là phóng túng chứ? Đây gọi là phong lưu! - Ảnh Nhị hét lên.

Thấy Ảnh Tam không nói gì, hắn lại nói:

- Mà hai người đã thân mật rồi sao? Bạch trọc vẫn còn khá mới, lại nhiều nữa, phải rửa rất lâu mới sạch được đấy.

“Phụt” - Ảnh Tam sặc nước, khuôn mặt đỏ lừ vì nhớ lại hành động khi nãy.

- Ngươi đừng có nói linh tinh!

- Ế? Không phải huynh có ý với đệ ấy sao? Không lẽ người ta ái mộ bao lâu nay lại… - Hắn dời tầm mắt nhìn xuống dưới.

“Rầm” - Ảnh Tam đặt mạnh chén trà xuống.

- Ngươi nhìn đi đâu đấy hả?

- Vậy chứ tại sao?

Ảnh Tam im lặng một lúc, sau đó mới trả lời:

- Không nỡ…

- Không nỡ?

- Chủ tử nói với ta, trong người đệ ấy có tình cổ, được kết nối với cổ mẫu. Khi đệ ấy thân mật với người không phải vật chủ của cổ mẫu, thì sẽ bị tình cổ cắn xé.

- A…

Ảnh Nhị không biết đáp lời như thế nào, đành phải chuyển chủ đề rất gượng gạo:

- Chuyện đó… sắp tới huynh sẽ phải đi làm nhiệm vụ không? Bao lâu thế?

- … Rất lâu.

- Nhiệm vụ gì thế?

- Làm tướng quân.

- Cái gì? Tại sao?

- Ta không biết.

- Huynh không biết? Vậy mà huynh vẫn làm sao? Huynh là ảnh vệ đầu tiên của chủ tử, ai cũng biết chủ tử trước giờ luôn thiên vị huynh nhất, huynh không muốn làm cũng không ai ép huynh được, tại sao lại phải rước khổ vào thân chứ? Còn chưa nói đến loại nhiệm vụ này không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành.

- Chủ tử đã đáp ứng nếu ta hoàn thành nhiệm vụ, sẽ để Thập Bát ở bên ta.

“Sao lại lụy đến thế này? Thập Bát mới tới được bao lâu chứ? Lại có bản lĩnh khiến một người trước giờ luôn lười biếng, bàng quan với mọi thứ trở nên siêng nhận nhiệm vụ, bây giờ lại còn nhận một nhiệm vụ rắc rối như thế này.”

Ảnh Tam nhấp một ngụm trà, hồi tưởng lại ngày hôm đó:

- Chủ tử, thời gian đã trôi qua khá lâu rồi, Thập Bát… cũng chịu phạt đủ rồi…

- Chà, ngươi quan tâm hắn đến vậy sao? Hắn cắt tóc đem cho người khác ngươi không thấy khó chịu sao?

Ảnh Tam không trả lời, nhưng nắm tay hắn siết đến run rẩy.

- Sao bây giờ nhỉ? Ta còn tính phạt hắn đến giờ Dậu cơ, bây giờ mới chỉ giờ Mùi.

- Chủ tử, buổi trưa nắng gắt, như vậy cũng tính là thêm một loại trừng phạt rồi. Đệ ấy bị nhiều côn trùng cắn như vậy khả năng rất cao sẽ bị sốt…

- … Ngươi biết đó, nhiệm vụ kia…

- Nhiệm vụ…

- Phải, ta vẫn chưa thấy ai có thể tin tưởng để đảm nhiệm việc đó.

- …

- Nếu ngươi nhận, bây giờ ta lập tức thả Thập Bát, sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng… sẽ là hắn.

Hiên Viên Cẩn thư thả cầm bút xử lý công văn, Ảnh Tam nghi ngờ hỏi lại:

- Ngài nói thật sao?

- Tất nhiên, ta vốn định sẽ tặng hắn cho vị Tướng quân kế tiếp của triều đình.

Ảnh Tam im lặng, phải một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Thuộc hạ nhận lệnh.

Hắn thấy chủ tử cười khá vui vẻ.

- Dù sao thì ta cũng có việc muốn nhờ ngươi. Ta đã xin phép giữ Thập Bát lại 7 ngày, trong thời gian đó ta muốn nhờ ngươi chỉ đệ ấy cách giao hoan mà không bị thương.

- Ta nhớ chủ tử đã cho các thái giám hướng dẫn đệ ấy rồi mà?

- Những kẻ đó chỉ hướng dẫn cách khiến chủ tử vui vẻ, lần nào hầu hạ xong đệ ấy cũng bị thương, ta là muốn ngươi hướng dẫn đệ ấy cách vừa thỏa mãn chủ tử, vừa không để bản thân bị thương. Hoặc là chỉ đệ ấy cách giảm bớt đau đớn đối với loại vết thương đó.

- Ta hiểu rồi, cứ giao cho ta. Dù sao thì… Thập Bát cũng được tính là “em út” của chúng ta mà.

Cuộc nói chuyện vừa kết thúc, bên trong liền truyền ra âm thanh rên rỉ đau đớn. Cả hai vội vã chạy đến xem, thì thấy Thập Bát cuộn chặt cơ thể, hai tay ôm chặt nhau, cánh tay bị cào đến rỉ máu.

- Đệ ấy bị sao vậy?

- Ta không biết, vết thương đã được bôi thuốc và băng bó, bên trong cũng đã được rửa sạch, ta còn đặc biệt đốt huân hương an thần, chắc chắn không có vấn đề gì mới đúng.

Lúc vô tình nhìn lướt qua mặt trăng, cả hai mới hiểu ra:

“Hôm nay là ngày 14, bây giờ đã là giờ Sửu, không lẽ…?”

- Huynh có đem thuốc giải cho đệ ấy không?

- Không có, ngươi cũng biết trừ ngươi ra, mỗi người đều phải tự đến chỗ Doanh thái y nhận thuốc giải, chỉ được lấy một viên. Ngươi có còn không?

- Không có, ta đã uống từ hồi chiều rồi!

- Chết tiệt!

Ảnh Tam không chút chần chừ liền nhảy ra khỏi cửa sổ. Ở đây Ảnh Nhị cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể giúp y ổn định dòng nội lực bị rối loạn, nhìn y chịu đựng đau đớn.

“Thuốc giải của Thập Bát đã được đưa đến chỗ vương gia rồi.” – Đó là câu trả lời Ảnh Tam nhận được khi tìm đến Doanh thái y.

- Ảnh Tam? Chủ tử đã ngủ rồi, huynh không thể làm phiền.

- Ta chỉ vào hỏi một chút thôi.

- Không thể được, mong huynh sáng mai quay lại.

- Ảnh Cửu, ngươi nhất định phải đối đầu với ta như vậy sao? Ta cần gặp chủ tử để lấy thuốc giải cho Thập Bát, đệ ấy chưa uống thuốc giải.

- Thập Bát đang ở chỗ huynh sao? Đến tận bây giờ đệ ấy vẫn chưa uống thuốc giải?

- Đúng vậy, cho nên là ngươi mau tránh ra đi!

Hắn vội vã tiến vào cạnh giường, to gan lớn mật đánh thức Hiên Viên Cẩn:

- Chủ tử, thuộc hạ đến để lấy thuốc giải cho Thập Bát.

Hiên Viên Cẩn bị đánh thức, tâm trạng khó chịu liền thôi động cổ trùng trong người Ảnh Tam. Đã rất lâu rồi cổ trùng trong cơ thể không bị đánh thức, lần này khiến Ảnh Tam không phòng bị mà ngã xuống sàn.

- Có vẻ như ta đã quá dễ dãi với ngươi, khiến ngươi quên đi thân phận của bản thân. Là ai cho ngươi dũng khí đến làm phiền ta khi ta đang ngủ? Hôm nay là ai trực?

- Là Ảnh Cửu, tên đó không thể cản được thuộc hạ, ngài biết mà.

- Haa…

“Tuy rằng đối xử với hắn khá thoải mái, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn luôn giữ đúng chừng mực, những đòi hỏi cũng chỉ dừng ở mức thuộc hạ được ta thiên vị, hôm nay lại là vì lý do gì mà hắn hành động lỗ mãng như vậy?”

Hiên Viên Cẩn khó chịu vuốt ngược tóc ra phía sau, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Thuộc hạ đến lấy thuốc giải cho Thập Bát thưa chủ tử.

- Thuốc giải? À… - Phải mất một lúc Hiên Viên Cẩn mới nhớ ra chuyện gì.

- Về chuyện đó, không phải ta bảo là ngày mai ngươi mới được đưa tên đó đi sao? Dám trái lệnh ta, thì để cổ trùng trừng phạt hắn một đêm đi.

- Chủ tử, đó là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ lén đưa Thập Bát đi, không liên quan đến Thập Bát.

- Không liên quan? Lúc ta nói ngày mai mới được đưa đi hắn không có ở đó sao? Hay cố tình không nghe thấy?

- Chủ tử, lúc đó Thập Bát đã không còn tỉnh táo, nghĩ rằng thuộc hạ là ngài nên mới ngoan ngoãn để thuộc hạ đưa đi. Thật sự không phải lỗi của đệ ấy.

- Ngày mai quay lại.

Hiên Viên Cẩn nói vậy rồi nằm xuống.

- Chủ tử, Thập Bát bây giờ rất yếu, không thể chịu được cổ trùng cắn xé, xin ngài suy nghĩ lại. Ngài muốn phạt thuộc hạ thế nào cũng được, nhưng Thập Bát bây giờ thực sự rất suy yếu rồi.

- Câm miệng! Buổi sáng tự đến Hình đường lãnh 100 roi! Cút ra ngoài!

- … Vâng.

Thấy Hiên Viên Cẩn tức giận như thế, Ảnh Tam chỉ đành lui ra ngoài.

Ảnh Tam ngồi trên cành cây trước cửa phòng Hiên Viên Cẩn, vò đầu, hết sức ân hận:

“Sao mình lại nôn nóng mang Thập Bát đi như vậy? Nếu như chịu đựng một chút nữa thì tốt rồi. Sao lại quên mất hôm nay là ngày 14 cơ chứ? Đều là tại mình cả, hại đệ ấy đến như vậy…”

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. Mãi mới ra nha, chờ lâu lắm ó

    Trả lờiXóa
  2. mòn mỏi chờ nàng ra chap á, hmm mà a3 crush e mà lại rủ nv khác chạm vào em à🤡

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44