Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 47

Chương 47

- Ảnh Tam, huynh đợi một chút, chủ tử chỉ vừa tỉnh dậy…

Còn chưa kịp dứt câu, Ảnh Tam đã xông vào. Hắn đã kiên nhẫn đợi tận 2 canh giờ, bây giờ lại bảo hắn đợi?

- Chủ tử.

- Đây. – Hiên Viên Cẩn nhìn hắn rồi ném cho hắn một túi nhỏ đựng thuốc.

- Đây… Sao lại đến 2 viên…?

- Một viên không đủ. – Hiên Viên Cẩn ngáp ngắn ngáp dài nhẹ nhàng giải thích.

“Vậy là có ý gì…?”

Ảnh Tam chợt nảy lên một suy nghĩ khó tin, muốn đi ngay nhưng lại bị Hiên Viên Cẩn gọi lại:

- Nhớ đến Hình đường lãnh phạt.

- Vâng.

- Còn nữa, giờ Tỵ đưa Thập Bát đến Tiêu phòng.

- Sao? Ngài đã nói sẽ đưa Thập Bát cho ta trong 7 ngày mà?

- Nhưng việc của hắn cũng phải làm chứ? Nếu không ai làm?

- Việc gì ạ? Thuộc hạ thay đệ ấy làm.

- Ngươi không làm được, lo mà đi nhận phạt đi.

- Chủ tử, là việc gì vậy?

- Ngươi mà còn không đi thì không biết tên đó còn chịu đựng được bao lâu nữa nhỉ? Một khắc? Nửa canh giờ?

Ảnh Tam nghe vậy liền quay người đi ngay.

May mắn là sau khi uống thuốc giải, chân mày của Thập Bát dần giãn ra, nhưng cũng phải 1 canh giờ sau y mới hết đau đớn.

- Cuối cùng cũng ổn thỏa, huynh biết không? Lúc huynh đi Thập Bát đã tự cào vào cánh tay, ta sợ quá liền đánh cho đệ ấy ngất đi, nhưng chưa được một khắc đã tỉnh lại, có lẽ là do đau quá… Cuối cùng ta phải cột tay đệ ấy vào thành giường mới ngăn được đệ ấy không tự làm tổn thương bản thân.

Ảnh Nhị đợi mãi không thấy Ảnh Tam trả lời, hắn nói tiếp:

- Nhưng cũng may là nội lực của đệ ấy cao, có lẽ sẽ không đau như tụi mình.

- Ta nghe nói nội lực của Thập Bát bị chủ tử chặn lại khi hầu hạ… không biết đã được hóa giải chưa…

(Lúc này là hóa giải rồi nha mấy ní =)))) tự động hóa giải sau 2 canh giờ á)

Lúc này Ảnh Nhị cũng không thể tiếp lời, không có nội lực ngăn lại một phần thì hắn cũng không dám tưởng tượng được sẽ đau đến mức nào…

- Ta phải đến Hình đường, chủ tử nói giờ Tỵ đưa Thập Bát đến Tiêu phòng, nếu ngươi có rảnh thì nhờ ngươi đi cùng đệ ấy.

- Được.

“Không hỏi cũng biết lý do tại sao Ảnh Tam lại phải đến Hình đường, nhưng mà đưa Thập Bát đến Tiêu phòng làm gì nhỉ?”

==========================

- Chủ tử, Thập Bát không thể tiếp tục nữa.

- Hử? Lại làm sao nữa? Hết Ảnh Tam lại đến ngươi? Ngươi theo hắn qua đây ta đã không nói gì rồi, ai cho ngươi cái lá gan đó hả? – Hiên Viên Cẩn khó chịu.

- Chủ tử, hôm qua thuộc hạ đã xem vết thương của Thập Bát, niệu đạo của đệ ấy đã bị tổn thương rồi!

Hiên Viên Cẩn lại nhìn Thập Bát đang quỳ bên chân hắn, hỏi:

- Ngươi cũng biết dụ dỗ nam nhân quá nhỉ? Hết người này đến người khác đều bảo vệ ngươi?

- Chủ nhân… nô không dám…

- Không dám? Vậy ngươi nói xem hôm nay có nên làm xong nốt chuyện hôm qua chưa làm xong không?

- … Đó… là việc nô nên làm ạ… chủ nhân…

- Ngươi nghe chưa? Không chỉ vậy đâu, hôm qua tên này còn cắt tóc của hắn đưa cho Hạ Miên làm tín vật cơ mà.

- Chủ nhân, nô không có…

Thập Bát ngẩng mặt lên muốn thanh minh, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, y lại vô thức cúi đầu.

Ảnh Nhị bị Hiên Viên Cẩn đuổi về, sau đó Hạ Miên dẫn họ đến căn phòng hôm qua…

=====================

- Sao rồi Hạ chưởng quầy? Ta đã có thể đem về phủ chưa?

- Tất nhiên rồi ạ, chiều nay cửa tiệm sẽ cho người gửi đến vương phủ hàng mới nhất.

Khi Hiên Viên Cẩn đi ngang qua, Thập Bát liền dùng những ngón tay run rẩy bạo gan níu lấy tay áo của hắn.

- Chủ… nhân… đợi nô với…

Tuy có hơi chau mày nhưng Hiên Viên Cẩn vẫn là đứng lại đợi y.

Hắn thấy y sau khi được cởi trói thì dùng tay bưng chặt hạ thân, đôi chân mềm oặt đó đang cố sức tiến về phía hắn, rồi lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hạ Miên. Bỗng nhiên hắn thấy hơi tội lỗi, không lẽ hắn thật sự… đã hiểu nhầm y rồi…?

- Còn đi được không?

- Chủ nhân… nô…

Y không biết phải trả lời thế nào, sao đột nhiên hôm nay… “Không lẽ là đang thử mình sao?”

Nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa, hôm nay y muốn… thử làm nũng với hắn…

“Không được cũng không sao, dù sao cũng chỉ là chịu phạt…”

- Nô… chân nô… không chịu nghe nô sai khiến… chủ nhân…

Khi Hiên Viên Cẩn đưa tay ra, Thập Bát nhắm chặt hai mắt, y cứ nghĩ là sẽ bị đánh, nhưng bỗng nhiên cơ thể y được phủ một cái áo choàng rồi được nhấc bổng lên.

- Chủ nhân.

- Im lặng.

- Vâng, chủ nhân.

Thập Bát len lén dựa nhẹ vào ngực hắn, cảm nhận một chút hơi ấm mà lúc nhỏ… chỉ cần y muốn thì đều được nhận…

Trên xe ngựa, ban đầu hắn cho y ngồi dựa vào ngực, hai chân tách ra để tránh chạm vào vết thương. Xe ngựa xóc nảy, chủ nhân lại không ôm y, nên y chỉ chống được một lúc rồi ngã nhào, sau đó cũng không dám leo lên người hắn lần nữa, mà ngoan ngoãn quỳ một bên.

Hắn thả y xuống trước cửa Diệp Chi Lâu:

- Hôm nay đúng giờ về vương phủ làm việc của ngươi.

- Vâng chủ nhân.

Thập Bát đứng ở trước cửa, nghe thấy bên trong náo nhiệt, y không nỡ bước vào trong làm hỏng bầu không khí vui vẻ đó. Náo nhiệt cũng phải thôi, bây giờ đang là giờ cơm trưa mà.

Nhưng Ảnh Nhị lại từ trên lầu bất chợt nhảy xuống ôm y nhảy lên một cửa sổ ở tầng hai, khiến y giật cả mình.

=========================

- Được rồi, bây giờ đệ phải nghỉ ngơi tiếp, đệ vẫn chưa hết sốt đâu!

- Vâng, cảm ơn huynh.

Y chỉ mới biết người này là Ảnh Nhị vào sáng hôm nay, nhưng lại đối xử với y rất tốt.

Sau khi giúp y xử lí vết thương, còn dặn dò y rất kĩ, đồ ăn trưa cũng được đưa đến tận giường, còn có nước, có thuốc nữa.

“Hình như đây là giường của huynh ấy, mềm mại, ấm áp, sạch sẽ, còn thơm nữa… Đây là đãi ngộ của người ở Diệp Chi Lâu sao?”

Đối với những người khác, như Ảnh Tam, ngay cả Ảnh Cửu, y cũng luôn đề phòng họ, vì bây giờ thân phận y đặc thù, ai cũng có thể xin phép chủ nhân tùy ý lăng nhục. Nhưng đối với Ảnh Nhị, không hiểu sao lại có một cảm giác an tâm.

==========================

- Không phải đệ nói giờ Tuất sẽ quay lại sao? Đã qua nửa canh giờ rồi.

Ảnh Nhị biết người thường không có uy hiếp gì với y, nhưng y đang bị tổn thương, rất yếu ớt, lỡ như chủ tử lại…

- Đệ xin lỗi, vì phần sổ sách của ngày hôm qua chưa làm xong, nên có hơi lâu hơn dự tính.

“Biết là Thập Bát đang làm sổ sách thu chi cho vương phủ, nhưng vẫn là không nhịn được muốn cảm thán một câu: Đệ thật là giỏi!”

- Nhưng mà… chủ nhân nói là… đệ có thể ở Diệp Chi Lâu đến khi những mụn bọc nước do côn trùng cắn khỏi hẳn, chỉ cần đúng giờ về phủ làm sổ sách… Vậy… có thể nào… huynh… có thể…

- Sao thế? – Ảnh Nhị thấy y đột nhiên cúi mặt, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó.

- Huynh… có thể cho đệ ở đây tạm không? Đệ chỉ cần một tấm chăn thôi, khi huynh có khách đệ sẽ tránh đi, sẽ không làm phiền huynh.

- Đệ nói gì vậy chứ? Sao ta lại—

Sợ bị từ chối, Ảnh Nhị chưa nói xong thì Thập Bát cắt ngang:

- Không! Không cần chăn cũng được, đệ ngủ ở góc phòng cũng được, xin huynh mà…

Trong vương phủ rất ngột ngạt, ai ai cũng nhìn y chằm chằm, người nào người nấy đều chỉ trỏ y, khinh thường y. Bây giờ cơ thể y xấu xí như vậy, chủ nhân cũng tức giận với y, chán ghét y. Mới ban nãy thôi, khi chủ nhân chưa về, quản sự liên tục gây khó dễ cho y, còn thẳng thừng buông lời nhục mạ.

Y mệt mỏi lắm… nếu không thì sao y lại thấy vui mừng khi chủ nhân cho phép y đến Diệp Chi Lâu một thời gian – nơi mà trước đây y đã cố gắng van nài để không phải bước chân vào chứ?

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. hmmm, tuy sau 2 canh h nội lực tự hồi phục nhma hnhư nội lực của tiểu Thanh bị suy giảm ha (mấy chương trước có đề cập thì phải)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng dị, hên quá còn có bạn nhớ :>

      Xóa
    2. tại t vẫn thắc mắc mục đích của thuốc đóa là j🤭

      Xóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44