Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 48

Chương 48

- Được rồi, đệ cứ ở đây với ta, nếu đệ muốn ngủ riêng, ta sẽ kê thêm một chiếc giường, nếu đệ muốn tâm sự, chúng ta có thể ngủ chung. Làm sao ta có thể để đệ ngủ trên sàn chứ?

- Cảm ơn huynh.

Sau khi bình tĩnh lại, Thập Bát mới để ý đến Ảnh Nhị, huynh ấy mặc một bộ y phục màu hoàng kim lộng lẫy, trên mái tóc nâu nhẹ bồng bềnh đó cài một vài món trang sức, trông có vẻ như là tùy tiện cài lên, nhưng lại như cố ý lựa chọn để làm nổi bật lên mái tóc cùng khuôn mặt thanh tú ấy.

Thập Bát chợt nhận ra: “Không lẽ mình làm lỡ việc của huynh ấy rồi sao?”

- Bây giờ đệ không sao rồi, xin lỗi đã làm lỡ việc của huynh.

- Ta ở đây thì có việc gì chứ? Chỉ là hôm nay phải xuống đại sảnh ngồi một lúc thôi. Mà này, đệ mệt chưa? Đã muốn ngủ chưa?

- Chưa ạ, đệ đã ngủ suốt buổi chiều rồi… - Thập Bát có hơi ngại.

- Vậy chúng ta trang điểm nhé?

- Sao? Trang… trang điểm ạ?

- Đúng vậy.

Ảnh Nhị vỗ tay 3 cái liền có người đi vào, huynh ấy bảo họ chuẩn bị nước ấm, y phục, trang sức, huân hương,…

Ở đây y được tắm bằng nước ấm có cánh hoa hồng, có khăn mềm để lau, có dầu để ủ tóc, còn có người giúp y mặc quần áo. Ảnh Nhị rất cẩn thận bôi thuốc, xử lí vết thương cho y trước khi bắt đầu “tân trang”.

Trái với Ảnh Nhị phục sức lộng lẫy, y phục của Thập Bát chỉ đơn giản là một y phục thiếu niên màu trúc bình thường, có điều thắt lưng cột lỏng lẻo một chút. Tóc y để xõa, dùng một trâm cài nhẹ nhàng vấn lên. Vậy mà…

- Này, nhìn kìa! Kia chẳng phải là Kim Điệp – một trong ba Thanh bài sao?

- Còn người kia là ai? Người mới sao?

- Hay là Tử Điệp hoặc Hồng Điệp?

- Không phải không phải, ta đã may mắn nhìn thấy cả ba người rồi, người này không phải.

- Là người mới hay một Thanh bài mới?

- Ngươi có nghe được khi nào “bán” không?

Cả đại sảnh nhốn nháo cả lên, ai ai cũng muốn xáp lại gần để nhìn cho rõ, đến nỗi phải có một vòng tiểu nhị bao xung quanh cả hai người, ngăn chặn không để họ làm gì thất lễ.

- Đệ cũng thật là được chào đón nha, đến ta đây lần đầu tiên xuất hiện cũng không được như vậy nữa là.

- Không đâu, huynh rất đẹp mà, còn đệ chắc là họ chỉ tò mò thôi.

- Đệ đừng tự hạ thấp bản thân chứ. Mà đệ có biết nhảy hay chơi đàn không? Giúp ta kéo khách một chút?

- Không có… đệ không biết… đệ xin lỗi…

- Chậc, đệ đấy, đã làm gì có lỗi mà cứ xin lỗi ta hoài vậy? Ta có nhiều lỗi đến đâu cũng không đủ để cho đệ nữa đấy.

- Đệ xin lỗi…

Bỗng nhiên từ phía sau y có một người vượt qua được các tiểu nhị, nhảy chồm lên phía sau y.

- Cẩn th—

Ảnh Nhị trông thấy một tia sáng lóe lên, tia sáng đó dừng chính xác tại cổ họng tên kia, chỉ cần một chút run rẩy là có thể đâm xuyên cổ họng của hắn, hắn cứng người không dám động đậy.

- Đừng có chạm vào ta!

Hành động bất ngờ của y khiến xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, sau đó thì mọi người cũng dần tản ra, những lời bàn tán xôn xao bây giờ lại trở thành âm thanh xì xào, thầm cảm thán một “băng sơn mỹ nhân” mới xuất hiện.

Mọi người đều ra sức hỏi các tiểu quan trong lâu về danh tính và thông tin của y, họ đã cố gắng giải thích rằng đó là bạn của Kim Điệp, không phải tiểu quan, không “bán”. Có điều hình như cũng không ai tin, một mỹ nhân mới xuất hiện ngay tại đại sảnh của Diệp Chi Lâu, xinh đẹp như vậy, nói không phải tiểu quan thì ai có thể tin được?

- Này, nhìn kìa, đó là Tiết công tử!

- Ngươi đừng có mơ nữa, người ta là khách quen của Kim Điệp ca đó.

Hai tiểu quan đứng gần cửa nhìn hắn mà bàn tán với nhau, còn hắn lại một mạch đi đến chỗ của Ảnh Nhị và Thập Bát.

- Hôm nay sao ngươi lại có nhã hứng xuống đây ngồi chơi vậy? – Hắn cất lời bắt chuyện.

- Tiết Dư? Hôm nay ngươi tới đây chơi sao? Lại đây lại đây, ta giới thiệu một chút.

Ảnh Nhị kéo Tiết Dư ngồi xuống chỗ của hắn, còn hắn lại chuyển qua ngồi cạnh bên y.

- Đây là đệ đệ của ta, nếu ngươi gặp đệ ấy đang có khó khăn gì thì nhờ ngươi giúp đỡ nhé.

Sau đó lại quay qua nói với Thập Bát:

- Đây là Tiết Dư, Tiết công tử, là khách quen của ta.

- Xin chào, Tiết công tử.

- Ừm, lần đầu tiên ta thấy cậu, khi nào cậu “bán” thì cho người báo với ta, ta sẽ nhẹ nhàng.

- Đệ ấy không “bán”, đệ ấy chỉ đến chơi với ta mấy ngày thôi.

Có lẽ vì đây là Diệp Chi Lâu, nên những lời cho dù vô cùng bình thường cũng có thể bị hiểu sai nghĩa.

- Vậy sao? Xin lỗi nhé, ta thất lễ rồi.

- Không sao ạ.

“Ở đây mà cũng có người lịch thiệp như vậy sao?” – Thập Bát thầm nghĩ.

- Kim Điệp, hôm nay ngươi có tiếp khách không?

- Hôm nay thì không được, ta đang có khách rồi, hẹn lần sau nhé.

- Ôi, chán thế. Vậy gọi cho ta ai đó sạch sẽ một chút đi.

- Được thôi, vậy gọi tiểu Giang nhé, là nam hầu của ta, bắt đầu “bán” từ 3 ngày trước, ngươi cũng đã thấy qua rồi.

- Chà, được đấy, tiểu nam hầu đó cũng khá dễ thương.

Ảnh Nhị cho gọi người đến phân phó, một lúc sau thì Tiết Dư rời đi.

Ảnh Nhị để ý thấy Thập Bát thất thần, liền quan tâm lo lắng:

- Thập Bát? Đệ sao vậy? Mệt rồi thì chúng ta lên phòng nhé.

- A… Không có…

Hắn mặc kệ y nói gì mà vẫn kéo tay y lên phòng. Sau khi cả hai yên vị trên một chiếc ghế dài cùng với huân hương, đĩa trái cây, tách trà,… thì y giải thích:

- Đệ không phải mệt đâu. Chỉ là thấy được Diệp Chi Lâu không giống như trong tưởng tượng nên mới thất thần thôi.

- Vậy đệ thấy nơi này thế nào? Lí tưởng chứ?

- Ưm, nơi này đúng là rất tuyệt.

“Có đồ ăn ngon, có giường mềm mại êm ái, có người chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày, đúng là không có chỗ nào để chê. Chỉ là… nếu như không cần tiếp khách thì…”

- Vậy sao lúc trước đệ lại không đến đây với ta? Khi ta nghe tin đó ta đã rất buồn đấy.

- Đệ xin lỗi… chỉ là đệ không muốn tiếp khách…

- … Ra là vậy.

Thực ra, nói thanh cao là Thanh bài có quyền chọn khách, còn nói thẳng, thì là Diệp Chi Lâu có quyền chọn khách. Bình thường thì có thể tùy hứng, nhưng trong vòng một tháng, Diệp Chi Lâu đều sẽ “chỉ khách” cho các Thanh bài ít nhất một lần.

Nếu may mắn, tháng đó sẽ trôi qua nhẹ nhàng, nhưng nếu không may gặp phải những vị khách thích chơi đồ của Tiêu phòng, hay khách có hứng thú chơi “dã chiến”, thì cho dù là hôm qua vừa mới tiếp khách, cho dù địa điểm là dưới hồ, là hậu viện, là lan can,… thời điểm cho dù là sáng hay tối thì đều phải chấp nhận.

Lúc quá sức chịu đựng, Ảnh Nhị sẽ gửi tin cầu cứu đến Nhã vương để hắn sắp xếp.

“Cũng may là mới chỉ bị một lần.” – Hắn bất lực.

- Ta ở đây cũng ít khi nhận được thông tin từ bên vương gia, đa phần chỉ là ta truyền tin đi. Ta có chút thắc mắc là… đệ hầu hạ vương gia, là tự nguyện sao?

- Chuyện đó…

- Nếu không muốn nói cũng không sao đâu.

- … Đúng là đệ tự nguyện.

- Cho dù biết là sẽ bị thương giống như hôm nay sao?

- Đệ biết… chủ nhân cho đệ suy nghĩ 3 ngày, đệ đã dự đoán được…

- Cho đến bây giờ cũng không hối hận sao?

- Không, đệ không hối hận.

Thập Bát cười nhẹ, trong nụ cười đó có chút chua xót, có thoang thoảng chút sự buồn bã, nhưng tuyệt nhiên không có một chút hối hận.

- Vậy là tốt rồi.

Thập Bát biết chứ, y biết một tính nô sẽ phải làm gì, y biết những điều sắp tới chờ đợi y sẽ là gì, y biết thái độ của mọi người đối với y sẽ như thế nào, nhưng mà y không hối hận.

Y vẫn luôn cam chịu, vì y biết bản thân nhơ nhớp, đã qua tay nhiều người trước khi được Hiên Viên Cẩn thu nhận. Bản thân y đã không còn sạch sẽ, Hiên Viên Cẩn đối xử với y như vậy cũng không có gì quá khó hiểu, ngược lại vẫn cho y được ở bên cạnh là y đã thỏa mãn rồi. Một người không còn sạch sẽ, thì không thể đòi hỏi được chiều chuộng yêu thương…

Tâm tư của y đã không còn tư cách giãi bày, chỉ cầu mong một ngày rồi lại một ngày… vẫn có thể ở bên cạnh người…

==========================

“Đây là đâu? Cảnh này sao có chút quen thuộc…”

Trạng thái du hồn này có thể đến bất kì đâu hắn muốn trong kí ức của mình.

“À… đây là cánh rừng mà ban đầu làm địa điểm tráo đổi con tin.”

Vì có nét giống Hiên Viên Cẩn, hắn đã được ra lệnh thay thế Ninh vương (phong hào cũ của Hiên Viên Cẩn) làm con tin đi đến Minh quốc.

“Có điều không biết ai đã làm rò rỉ thông tin, đội áp giải đã đổi lộ trình nên việc tráo đổi con tin không thành.”

Sau đó, việc tráo đổi không thể làm lộ liễu, nên phu nhân – mẹ của Hiên Viên Cẩn đã cho người đến bí mật dạy võ công cho Hiên Viên Cẩn, thi thoảng có việc gì cần phải ra ngoài giải quyết, thì hắn sẽ thay thế vị trí của Hiên Viên Cẩn trong khoảng thời gian đó.

“Hình như đây là lần đầu tiên mình gặp Diệu Tố Thanh, lúc đó đang giả bệnh thì phải.”

Một bóng hình nho nhỏ cầm theo tay nải tung tăng đi đến trạch viện cũ nát. Hay tin người bên trong đang bị bệnh, cái miệng nho nhỏ kia liền không còn ríu rít nữa, nhưng hắn có thể cảm nhận được có người đến bên cạnh giường, có một cái tay nho nhỏ chạm lên trán hắn.

3 ngày liền sau đó, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, hắn không dám mở mắt nhìn y, tim hắn đập thình thịch vì sợ bị phát hiện, cũng may là tiểu đinh nói khéo nên y không ở lại lâu.

Rồi hắn thế chỗ Hiên Viên Cẩn lần thứ hai, thứ ba.

Lần này hắn đã can đảm hơn, hắn mở mắt muốn nhìn xem chủ nhân của giọng nói ríu rít quan tâm hắn kia là ai, chủ nhân của cái tay bé xíu kia là người như thế nào.

Ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt, không có gì nổi bật nhưng hắn không thể nào quên được. Hình ảnh lọn tóc đen nhánh đung đưa trước mặt hắn, đôi mắt đen láy to tròn trông thật đáng yêu.

 Đây là lí do tại sao dù là ảnh vệ đầu tiên của Hiên Viên Cẩn, hắn lại cố chấp như vậy với số hiệu “Ảnh Tam”.

Những năm sau đó hắn cũng có thế chỗ Hiên Viên Cẩn thêm vài lần, nhưng càng lớn khuôn mặt của hai người lại có những nét khác nhau rõ rệt, Hiên Viên Cẩn lại tiếp thu nhanh, nên hắn cũng không còn được thế chỗ của Hiên Viên Cẩn nữa.

Hắn vẫn còn nhớ như in cái ngày Hiên Viên Cẩn làm loạn lên vì lạc mất Diệu Tố Thanh, hắn cũng hoảng loạn không kém.

“Lúc đó chủ tử được đưa về trong trạng thái ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy thì ngài ấy làm loạn lên đòi đi tìm. Tình cảnh khi đó loạn lạc, không ai dám để chủ tử đi, chưa nói đến lúc đó họ vừa mới mất đi người lãnh đạo, rất cần một người chỉ điểm họ những gì họ phải làm.”

===========================

- Ảnh Tam, sao huynh lại đến đây giờ này? Thập Bát đã ngủ rồi, ta kêu người lấy thêm chăn cho huynh nghỉ ngơi.

“Bây giờ là giờ Tí rồi, huynh ấy còn không biết bản thân đang sốt bừng bừng còn chạy đến đây?”

- Không sao, bây giờ ta phải về. Chủ tử ra lệnh cho ra không được phép ra ngoài trong mấy ngày này, để nghỉ ngơi thật tốt rồi lên đường hành quân.

- Ỏ ~ Vậy còn Thập Bát thì sao đây nhỉ? Tiếc quá, huynh đã xin vài ngày được ở cạnh Thập Bát mà có vẻ như cơ hội đó đã thuộc về ta rồi~

Ảnh Nhị trêu chọc cái người đang bước gần đến cạnh giường ấy. Ảnh Tam vén màn lên, nhẹ nhàng vén mái tóc nhìn gương mặt đang say ngủ đó.

Một lúc lâu sau, đôi mắt lưu luyến đó rời đi, đến nơi xa giường nhất trong phòng để tránh làm ồn y nghỉ ngơi.

- Những ngày này ta không thể ra ngoài được, Thập Bát nhờ cả vào ngươi. Đây là đồ ta chuẩn bị cho Thập Bát, nhờ ngươi đưa cho đệ ấy giúp ta, đừng nói là ta đưa.

- Được rồi, ta sẽ lo cho đệ ấy, huynh an tâm.

- Cảm ơn ngươi.

 ⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. ha, v ảnh 3 thương vụ này lỗ r🐧

    Trả lờiXóa
  2. Vậy là ảnh Tâm thế chỗ công nên mới gặp đc bé thụ hẻ?

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44