Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 49
Chương 49
- Haha, tên này da non thịt mềm như vậy, đúng là hàng hiếm mà.
- Phải đấy, bảo sao lão vương gia lần đầu tiên hưởng dụng nam sắc
lại trầm mê như vậy. Ta mà có một người như thế này thì sẽ chơi ngày chơi đêm,
chơi hắn đến chán thì thôi.
Bọn chúng ngắt nhéo da thịt y.
“Hu… đau… đau quá… thả tôi ra…” – Âm thanh nghẹn ngào nghẹt đặc ấy
yếu ớt chống cự.
- Lần trước bị chủ tử nói như vậy còn tưởng là không được tận hưởng
tên Thập Bát này nữa chứ.
- Đúng vậy, cũng may là có Ảnh Tam, đi theo hắn đúng là sự lựa chọn
đúng đắn. Vừa có tiền, vừa có mỹ nhân, lại còn được chủ tử ưu tiên.
- Đúng vậy, đúng vậy. Ngay cả việc vào phòng bế hắn đi, chỉ cần
không phạm phải điều chủ tử cấm thì chủ tử cũng chẳng trách phạt gì chúng ta.
- Chậc, chỉ có một điểm trừ duy nhất là hắn vậy mà lại bắt chúng
ta không được làm quá đáng quá. Mỗi lần chỉ có sờ tới sờ lui nóng hết cả người.
- Vậy cũng được rồi, ai bảo chúng ta đánh không lại hắn chứ.
Một đám người túm tụm lại tán thưởng Ảnh Tam, những bàn tay, đầu
lưỡi di chuyển khắp cơ thể của thiếu niên đang bị cố định bởi dây thừng nối với
4 cây cọc ở dưới đất, tham luyến làn da của Thập Bát nổi bật giữa nền đất.
Có người không thể nhịn được, vừa vuốt ve, xoa nắn, mút mát lấy những
nơi ửng hồng của y, vừa dùng tay tự thẩm. Bỗng nhiên có một người chợt cởi dây
trói hai cổ chân y rồi nâng lên, hai ngón tay chuẩn bị đưa vào phía sau y.
- Hôm nay hắn đi làm nhiệm vụ rồi, không có ai ngăn cản, chúng ta
cùng nếm thử xem mùi vị của tên này rốt cuộc là có mê người như vẻ bề ngoài của
hắn không.
- Các ngươi đang làm gì đấy?
Ảnh Tam cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hét lớn lên rồi xông
qua. Nhưng kì lạ là bọn chúng không có phản ứng gì cả, đến khi cơ thể xuyên qua
người bọn chúng, hắn mới ý thức được đây là nằm mơ.
“Có điều, tại sao lại không thể tỉnh dậy chứ? Tỉnh dậy! Tỉnh dậy
đi! Ta không muốn xem!!! Không muốn xem!!!”
Ảnh Tam cứ thế nhìn y bị người xâm phạm, bị chúng dày vò, hình ảnh
y la hét thảm thiết, bị chúng lật qua lật lại, hình ảnh y đẫm nước mắt van xin
bọn chúng cho đến khi tỉnh lại:
“Hộc, hộc, ha…”
- Chết tiệt!
“Là mơ thôi, Thập Bát sẽ không bị như vậy đâu… đúng không…? Chắc
chắn rồi, chủ tử sẽ không để yên cho chúng làm như vậy, huống hồ Thập Bát… đã
giết hết bọn chúng rồi. Chắc chắn… chắc chắn là như vậy…”
- Ảnh Tam, huynh dậy chưa? Đã đến lúc lên đường rồi. – Bên ngoài
có một tiếng gọi, đó là giọng của thiếu niên đồng hành cùng hắn trong nhiệm vụ
này.
- Đợi ta một lát.
=======================
- Đệ thật sự không muốn ăn tối sao?
- Vâng, đệ thường không hay ăn tối.
- Nhưng ăn một ít trái cây thì không sao đúng chứ? Đây, đây nữa,
hôm nay đệ không ăn hết chỗ này ta giận đấy.
- Nhiều quá rồi, đệ thực sự ăn không hết đâu.
Thập Bát bất lực nhìn 3 đĩa trái cây lớn được bày lên bàn.
- Ta không biết!
“Ảnh Nhị huynh ấy cũng khá tùy hứng, khá đáng yêu.” – Thập Bát cầm
lên một vài quả bồ đào. (dùng Hán Việt
cho sang chứ nó là quả nho nhe =))))))))
Lúc y còn nhỏ, Tam công chúa thích ăn nhất là quả bồ đào, nên y
cũng hay được ăn, và y rất thích nó. Nhưng từ khi chạy loạn…
“Cũng khá lâu rồi, thật hoài niệm.”
- Những ngày này đệ đã hiểu rõ được cách “làm”, những gì cần lưu ý
cũng như cách xử lý “vết thương đó” rồi chứ?
- Đệ đã nắm rõ rồi, đa tạ huynh. – Khuôn mặt Thập Bát dần đỏ lên.
- Ây chà, sao lại đỏ mặt rồi? Đang nghĩ đến chuyện ban nãy sao? –
Hắn che miệng cười cười.
Thập Bát không trả lời.
Ban nãy, hắn có dẫn y đến chỗ của Tử Điệp, vì người này là “chuyên
gia” trong lĩnh vực kích thích “lửa nóng” của đàn ông.
- Nếu đệ ngại như vậy thì sao không chọn cách kia ấy?
Khuôn mặt Thập Bát lại càng đỏ hơn.
Người đó nói rằng: “Nếu muốn học thật nhanh thật tốt, thì phải “thực
hành”. Đệ muốn chạm vào “ta” hay ta chạm vào nơi đáng yêu đó của đệ?”
Cho đến bây giờ, hai bàn tay y vẫn còn in rõ cảm giác nóng bỏng
cũng như toàn bộ “quy trình”, không cách nào quên được.
- Đệ có biết tối nay Ảnh Tam phải lên đường đi làm nhiệm vụ không?
- Vâng? Đi làm nhiệm vụ là chuyện bình thường mà?
- Lần này là một nhiệm vụ dài hạn, rất khó khăn, cũng không biết đến
khi nào mới có thể trở về.
- Là chủ nhân giao cho huynh ấy nhiệm vụ làm mật thám sao?
- Không phải, cái khuôn mặt lúc nào cũng lù lù bên cạnh chủ tử như
thế còn có ai không biết sao? Làm mật thám thì được mấy ngày chứ?
- Vậy đệ không biết rồi…
- Huynh ấy bảo ta đừng nói với đệ, nhưng ta nghĩ cũng nên cho đệ
biết điều này.
Ảnh Nhị yên lặng một chút rồi bắt đầu kể.
- Lúc ban đầu, Ảnh Tam không cố ý khi dễ đệ đâu, chỉ là… Trước đây
lúc chủ tử mới quay về, mất đi nương thân cũng toàn bộ chỗ dựa bên họ nhà ngoại,
ngài ấy đã lén lút đi gặp rất nhiều người để tạo dựng thế lực. Những người đó
thấy chủ tử non nớt, muốn khống chế chủ tử để chiếm lợi theo nhiều cách, chúng
đã “tặng” người cho chủ tử, nam có nữ có. Khi đó ngài ấy không thể từ chối, Ảnh
Tam vì san sẻ với chủ tử, bày ra cách để những người đó tự động rút lui, đó là
dọa họ rằng sẽ bị rất rất nhiều người thượng, cách thức rất thô bạo để họ sợ mà
từ bỏ ý định, sau đó lại ban cho họ một số tiền để họ rời khỏi kinh thành, họ sẽ
tìm lí do để nói với những người kia hoặc chủ tử sẽ giúp họ giả chết.
- Nhưng đệ… là… là…
- Ảnh Tam biết, từ trước huynh ấy đã ra lệnh với những người ám vệ
kia rằng “chỉ được dọa, không được phép làm thật”. Nhưng đội ám vệ đó đã chết
trong nhiệm vụ “đánh bại tất cả người bảo vệ cho lão vương gia, giúp chủ tử lấy
lại vương phủ.” Cho nên những người dọa đệ đều là những người mới, Ảnh Tam vẫn
chưa kiểm soát được họ. Đệ nghĩ thử xem, có phải họ chưa lần nào tiến xa hơn phải
không?
“Hình như… đúng là khi có Ảnh Tam, chúng không làm gì quá đáng,
mình còn tưởng đó là do lệnh của chủ nhân. Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc không có
Ảnh Tam, bọn chúng… bọn chúng… Mình còn nghĩ rằng chúng chống đối chủ nhân.”
Lúc đó y sợ Hiên Viên Cẩn chê y bẩn, chê y không còn sạch sẽ, nên
y không dám nói… Chỉ dám nhân cơ hội mà “xử lý” tất cả.
- Về sau, chắc tầm khoảng 3 tháng sau nhỉ? Ảnh Tam biết đệ là vạn
bất đắc dĩ, phải làm việc mà đệ không hề mong muốn, nên không cho họ đụng đến đệ
nữa, còn xin với chủ tử là cho đệ đi theo huynh ấy, nhưng chủ tử không đồng ý.
Huynh ấy chỉ có thể giúp đệ bấm huyệt, đả thông kinh mạch, đánh tan máu bầm, có
điều cái tay của huynh ấy chắc chẳng chịu nằm yên đâu.
“Không lẽ lúc Ảnh Tam vũ nhục mình là để giúp mình ư? Ha, nghe thôi
đã thấy vô lý rồi.” – Thập Bát cười khẩy.
- Cảm ơn huynh đã cho đệ biết những điều đó, nhưng muốn giúp đệ
thì có rất nhiều cách, tại sao cứ phải dùng cách đó, lại còn để huynh phải thay
huynh ấy giải thích? Đến bây giờ, sau tất cả những điều ấy thì bảo đệ phải tin
tưởng người đầu sỏ rằng hắn không hề có ý như vậy ư?
Chợt y nhận ra giọng điệu của y cứ như đang trách móc vậy.
- Đệ… đệ xin lỗi… đệ không cố ý…
- Không sao, Ảnh Tam không cho ta giải thích với đệ, huynh ấy nói
huynh ấy bị hận rất đáng. Có điều huynh ấy đã làm cho đệ rất nhiều đấy, đến ta
khi nghe Ảnh Nhất nói còn phải ghen tỵ…
Thập Bát nghi hoặc: “Có sao?”
- Vụ 500 lượng bạc trắng, đệ nghĩ họ đã có gan tham ô, thì chỉ bằng
việc Ảnh Cửu đi một vòng đối chiếu sổ sách trong một buổi chiều là có thể tìm
ra họ, khiến họ thừa nhận, thậm chí còn có cả sổ sách làm bằng chứng sao?
- Việc chủ tử cho phép đệ mặc những bộ y phục kín đáo thay vì những
áo choàng mỏng theo quy định, việc đệ không cần phải đi đến chỗ thái giám nữa đều
là do chủ tử cao hứng sao?
- Không biết đệ có để ý đến việc này không, nhưng đợt tất cả gia
nhân trong vương phủ đều muốn đến tìm đệ gây áp lực để được tăng lương vì đệ quản
lý chuyện lương hằng tháng của gia nhân, đều là Ảnh Tam cho người đàn áp lại, họ
mới không tìm đến đệ lần hai.
- Sau khi biết đệ phải lọt vào top 3 trong kì tỉ thí ảnh vệ hằng
tháng mới có được Linh Lan Dược, Ảnh Tam đã cố đánh đến trận bán kết, rồi cố
tình dừng lại ở vị trí thứ tư.
- Mấy cái râu ria như đồ ăn nước uống ta sẽ không nói nữa. Gần đây
nhất, đệ nghĩ chủ tử giận đến mức để đệ như thế ném ra bìa rừng, chỉ một hai
canh giờ là cơn giận của chủ tử đã lắng xuống rồi sao?
- Đêm ngày 14, để nhanh chóng lấy thuốc giải cho đệ, huynh ấy đã xông
vào tẩm phòng của chủ tử, chịu phạt 100 roi ở Hình đường.
- Còn đây nữa, Ảnh Tam nhờ ta chuyển cho đệ.
“Không để cho Thập Bát biết là huynh đưa, thì cũng quá tàn nhẫn với
huynh rồi.”
Hắn lấy ra một chiếc hộp đưa cho y.
- Là ảnh vệ đầu tiên của chủ tử, đã theo ngài ấy rất lâu, được chủ
tử ưu ái nên dần trở nên lười biếng, vậy mà vì đệ chạy đôn chạy đáo, tần suất
nhận nhiệm vụ cũng tăng lên rất nhiều. Ta không bảo đệ phải tin tưởng ngay lập
tức, nhưng ít nhất đừng hận huynh ấy nhé?
Sở dĩ hắn biết được nhiều thông tin như vậy, đều là do Ảnh Nhất
hay đến đây nói chuyện với hắn. Mà Ảnh Nhất lại để ý rất kỹ các hành động của Ảnh
Tam – sư huynh của hắn đồng thời cũng là người mà hắn sùng bái nhất.
Thập Bát có chút nghi ngờ, nhưng nếu như nghĩ lại…
“Những bộ y phục được chọn hằng ngày đều vừa vặn che đi những dấu
vết hoan ái.
Sau việc bị phạt đêm hôm ấy, mình… rất sợ chó. Nhưng cùng một con đường
đi đến Đại Lý Tự, có những ngày những con chó luôn hăm he sủa mình, lại có những
ngày không thấy bất kỳ con chó nào…
Về chuyện các gia nhân, mình cũng thắc mắc là tại sao bọn họ lại từ
bỏ chuyện tăng lương như vậy sau cả một ngày dài gây áp lực lên mình chứ?
Vào những lúc cơ thể thực sự không chống đỡ nổi nữa, mình luôn “trùng
hợp” được chủ nhân cho nghỉ ngơi vài ngày.
Những ngày đầu tiên đi đến Đại Lý Tự, đều có người đem vải mềm đến
nói rằng mình có thể sử dụng để giảm cọ xát với vết thương.
Còn việc chủ nhân đột nhiên đổi ý không để mình đi đến chỗ các thái
giám…
Nếu nói trùng hợp, thì nó cũng quá mức trùng hợp rồi.”
Kim Điệp nhìn y trầm tư hồi lâu, thì mới lên tiếng kéo thần trí của
y trở về:
- Thập Bát? Thập Bát?
- A! Vâng?
Lúc này y bị những chiếc trâm cài lấp lánh trên tóc của Kim Điệp hấp
dẫn ánh nhìn: “Đẹp quá…”
- Đệ sao vậy?
- Không có gì đâu, hôm nay huynh trang điểm lộng lẫy quá.
- À, thực ra hôm nay ta có 1 vị khách.
- Có khách ạ? Vậy… đệ sẽ ra ban công đợi huynh.
- Không cần, đệ cứ ở trong đây, ta không tiếp khách ở tẩm phòng,
ta có một phòng tiếp khách riêng.
- Quoa – Thập Bát ngưỡng mộ.
- Kim Điệp sư huynh, khách của huynh đến rồi. – Một tiểu nam hầu gõ
cửa thông báo.
- Ta phải đi rồi, nếu đệ chán có thể tìm Tử Điệp, huynh ấy hôm nay
không tiếp khách.
- Đệ biết rồi.
Thập Bát ở đây đã tiếp xúc với 3 Thanh bài rồi, Kim Điệp rất tốt,
huynh ấy mang lại cảm giác như một công tử cao quý. Hồng Điệp thì có nét bướng
bỉnh của trẻ con, ngang ngược nhưng khá đáng yêu. Còn Tử Điệp quyến rũ gần như
muốn lấy mạng của tất cả những người đàn ông được huynh ấy chọn.
Những người ở đây cũng rất tốt, họ đều rất nhiệt tình. Chỉ có 1 điều
không thoải mái chính là: Diệp Chi Lâu vẫn còn thiếu 1 Thanh bài có khí chất
thanh cao, vừa hay y lại được ma cô (pimp,
danh xưng chỉ đàn ông làm tú bà) để ý đến, rất rất nhiều lần lôi kéo y đến
Diệp Chi Lâu làm Thanh bài.
Thập Bát đến phòng của Tử Điệp thì vừa vặn gặp phải Hồng Điệp cũng
đang ở đó, hai người họ rất nhiệt tình chia sẻ thêm cho y về chuyện phòng the. Chỉ
mới mấy ngày thôi mà Thập Bát đã có thể biết được gần hết những kiến thức về
chuyện đó rồi.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
nhớ Au nhìu ghia á, mình thêm 1 2 chap tuần này đi au🤭
Trả lờiXóaTiếp đi au😭
Trả lờiXóaalo bà lâu quá rồi ó nha
Trả lờiXóatiếp đi mà au ơi 😞
Trả lờiXóa