Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 50
Chương 50
- Ư…
- Ngươi rên cái gì? Còn chưa làm cái gì phạm đến ngươi đâu!
- Nô xin lỗi… chủ nhân… Hức! Sâu quá…
Hiên Viên Cẩn vừa quát mắng y, bàn tay cũng mạnh bạo vài phần, nơi
yếu ớt bị hắn nắm gọn kia trở nên đau nhức.
- Mở miệng ra.
Khi nghe mệnh lệnh đó, Thập Bát có chút khựng lại, rồi lại run rẩy
hé môi, hai ngón tay nóng vội của hắn đưa thẳng vào miệng y, tay còn lại niết
chặt cằm y ép y mở miệng.
Hai ngón tay khuấy đảo trong khoang miệng mềm mại, ban đầu chỉ là ở
phía ngoài chơi đùa đầu lưỡi ấm nóng, nhưng càng lúc càng đi sâu vào bên trong,
đến khi hai ngón tay không thể vào được nữa. Hắn lúc thì xoay tròn, lúc thì ấn
mạnh, hoàn toàn không để tâm đến cảm giác của y.
Hai ngón tay tiến vào tận sâu bên trong cổ họng, theo bản năng
khoang miệng tiết ra nước bọt và cổ họng co thắt để đẩy dị vật ra ngoài, khiến
y hít thở vô cùng khó khăn.
Thập Bát lắc lắc đầu, biểu thị cho hắn là y đã đến giới hạn rồi,
nhưng hắn luôn chần chừ chơi đùa thêm một lúc nữa mới chịu buông y ra.
“Khụ khụ khụ”
Ảnh Tam đi đã được hơn nửa năm rồi, cho đến bây giờ y mới tin rằng
những lời nói của Kim Điệp đều là sự thật… Từ lúc anh ta đi, những đêm điều
giáo của Hiên Viên Cẩn ngày càng nặng nề hơn, những động tác của hắn cũng vội
vàng hơn, không để cho y có thời gian thích ứng.
- A!
“Chát”
- Ngươi hét cái gì?
- Chủ nhân… chủ nhân… xin người nhẹ một chút…
Thanh âm y khàn đặc vì cổ họng bị điều giáo quá nhiều, những sợi
xích ở tứ chi vang lên những âm thanh kháng cự.
Hắn vẫn như có như không cắn nuốt nụ anh đào của y, thỉnh thoảng lại
cắn một cái thật mạnh, thích thú nhìn y chịu đựng.
“Rất đau…”
- Hức!
Hiên Viên Cẩn dùng ngón tay gõ gõ phần còn lại bên ngoài của vật
gì đó ở dưới cúc huyệt y, ở đó ngoài phần mà Hiên Viên Cẩn vừa gõ, có thêm một
vài… dây nhợ nữa… nối với phía bên trong cúc huyệt y…
Hiên Viên Cẩn ngừng lại, hắn đi đến chiếc bàn ở đối diện chiếc giường,
rồi đem lại một túi dụng cụ. Hắn đặt cái túi bên cạnh eo y, cẩn thận mở ra, Thập
Bát thấy trong đó có một vài cây kim lớn và nhiều hộp giống nhau, nhưng khi hắn
mở ra, y thấy đó là những hộp đựng gì đó có nhiều màu sắc.
Y run sợ nhìn Hiên Viên Cẩn giơ lên một cây kim lớn, chuyên dùng để
xăm hình lên người nô lệ, hoặc xăm lên những tính nô như y để “tuyên bố chủ quyền”.
Hiên Viên Cẩn nâng hai tiểu khỏa cầu của y lên, kéo căng vùng da
bên dưới, chuẩn bị đâm kim xuống.
Mũi thứ nhất lạnh lẽo ghim vào da thịt y, diện tích tiếp xúc tuy
nhỏ nhưng chiếc kim đâm rất sâu, rồi mũi thứ hai cũng đâm xuống, không khác vị
trí ban đầu là bao, đâm sâu xuống vùng da nhạy cảm non nớt đó…
Khi chỉ vừa đâm đến mũi kim thứ ba, Thập Bát đã run rẩy cả cơ thể,
khiến mũi kim của hắn không thể đâm xuống đúng vị trí hắn muốn. Hắn ngẩng đầu
lên muốn trách mắng y, nhưng lại khựng lại.
Chỉ mới có ba mũi kim, Thập Bát đã cắn môi đến chảy máu, hai bàn
tay siết chặt đến trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt lấm tấm trên hàng
mi xinh đẹp, khuôn mặt y vùi vào cánh tay đang bị giữ chặt lấy bởi những sợi
xích lạnh lẽo. Có lẽ y nghĩ rằng… nếu không thấy sẽ không đau…
“Thôi vậy, nơi đó dù sao cũng là nơi yếu nhược, đau đến như vậy
sao…? Không lẽ mình dùng lực mạnh quá rồi?”
Hiên Viên Cẩn là lần đầu tiên sử dụng kim xăm, hắn không biết lực
đạo như thế nào là vừa đủ để mực bám vào, nên hắn xuống tay có hơi mạnh.
“Khi ngài bắt đầu xăm, phải cố định tính nô của ngài chặt một
chút, tránh để nó vùng vẫy làm kim đâm xuống không đúng. Nếu ngài có thương xót
một chút, thì hãy cho nó một cái gì đó để nó cắn, giúp giảm bớt đau đớn. So với
việc mất thời gian này, sao ngài không dùng sắt nung nóng để tiết kiệm thời
gian? Ở đây ta có nhiều mẫu rất đẹp đấy.” – Hắn nhớ đến lời nói của ông chủ
chuyên xăm hình theo yêu cầu.
Hắn đứng dậy nhét vào miệng y một cái khăn lớn, hai tay y cũng được
hắn nhét cho hai cái khăn.
Hắn lại cúi xuống, hạ kim ở ngay bên đường nhân ngư. Nơi này không
yếu ớt bằng hai tiểu khỏa cầu, nhưng cũng là nơi tập trung nhiều dây thần kinh
cảm giác, sau một thời gian dài bị điều giáo, đây cũng là nơi nhạy cảm của y…
Từng mũi kim một đâm xuống làn da của y, một đóa thu hải đường dần
dần hiện ra, màu sắc thay đổi sống động, đẹp như một bông hoa thật sự. Nhưng hắn
càng chăm chú bao nhiêu, đóa hải đường càng đẹp bao nhiêu, thì sự đau đớn của từng
mũi kim đâm vào da thịt y càng rõ rệt bấy nhiêu, có khi màu sắc chưa ưng ý, hắn
có thể đâm cùng một chỗ đến 3 lần, cho đến khi có thể có được một đóa hoa hợp ý
hắn. Từng mũi kim đâm xuống là một lần thuốc bột được rắc lên, để giữ màu mực
không bị phai.
“Rát quá… hức…”
- Nhìn được rồi đó.
Hắn cởi xích tay cho y, thoải mái nhìn y cởi trói bằng đôi tay
xinh đẹp đang run rẩy đó, rồi bò đến dưới chân hắn.
- Chủ nhân.
Từ bên trên nhìn xuống, bờ lưng trắng ngần in hằn lên những vết
roi ửng đỏ, liêu xiêu tiến về phía hắn. Hiên Viên Cẩn rất thích nhìn y như vậy,
vì hắn thấy rằng cảm giác chinh phục của bản thân được thỏa mãn tuyệt đối.
- Lên đây ngồi. – Hắn vỗ lên chiếc bàn đặt bên cạnh.
Thập Bát ngoan ngoãn làm theo, quỳ chuẩn trên bàn, cơ thể dưới ánh
nắng hiện lên thật xinh đẹp, hắn kìm lòng không đặng mà vuốt ve cơ thể y, từ những
nơi còn nguyên vẹn đến những nơi đã bị hắn “trừng phạt”, rồi hắn chạm lên nó – bông
hoa nở rộ trên làn da trắng tuyết kia.
- Hoa thu hải đường nên đi theo chùm sẽ đẹp hơn là một đóa.
Khuôn mặt Thập Bát bỗng tái đi, nơi đóa thu hải đường Hiên Viên Cẩn
đang mân mê cũng lén run rẩy. Như vậy là nói y vẫn sẽ bị xăm nữa sao? Lại còn
là ở đúng chỗ đó nữa?
- Thôi vậy, hôm nay trời cũng đã xế chiều, tha cho ngươi một buổi.
Lấy những thứ trong người ngươi ra đi.
- Vâng chủ nhân. – Y lí nhí.
Đáng lẽ ngọc khí ở trong người y có một ít quai cầm ở bên ngoài để
dễ dàng rút ra, nhưng mà…
“Bộp” “Bộp”
Thập Bát cầm lấy những sợi dây lộ ra ở phía bên ngoài mà kéo, từng
viên trứng được Thập Bát kéo ra rơi trên bàn trước sự chứng kiến của Hiên Viên
Cẩn. Nhưng thứ lớn nhất vẫn cần y phải dùng khá nhiều sức lực mới có thể lấy
ra.
- Hức.
Thập Bát nhắm nghiền hai mắt, cho dù có bao nhiêu lần đi nữa, y vẫn
không thể bình thường hóa việc làm nhục nhã này trước mặt của Hiên Viên Cẩn...
Hiên Viên Cẩn thích thú, tiện tay nắm lấy phân thân nhỏ của y mà
trêu đùa.
- Từ lúc ngươi trở thành tính nô của ta, rất ít khi nơi này có thể
“lên” mà không cần dùng đến tình cổ. Không lẽ ngươi… “không được” sao?
- Chủ nhân… nô… không phải… Ư!
Hiên Viên Cẩn hết nắn rồi lại bóp, hắn trêu đùa y như trêu đùa một
vật vô tri không có xúc cảm. Có lẽ hắn không nhớ, hoặc hắn không muốn nhớ đến
phân thân của y đã bị hắn chơi đùa đến đỏ ửng như thế nào vào buổi sáng…
Thập Bát bình thường, rất bình thường, y cũng rất nhạy cảm với những
đụng chạm của Hiên Viên Cẩn. Chỉ cần hắn không làm đau y, y đều sẽ cảm nhận được
khoái cảm…
- Thôi vậy, ta cũng không quan tâm. Lần trước Ảnh Nhị nói niệu đạo
ngươi bị thương cần điều dưỡng một khoảng thời gian dài, đến bây giờ chắc cũng
không còn vấn đề gì nữa nhỉ?
Hắn vừa nói vừa đưa ra trước mặt y một que thông bằng ngọc, trông
có vẻ như được chế tác rất kĩ càng.
“Một que thông như vậy… bao nhiêu tiền nhỉ…?”
- A!
- Trả lời! – Hắn siết chặt hạ thân y.
- Vâng… vâng ạ… chủ nhân…
Hiên Viên Cẩn bôi lên đó chất dịch bôi trơn, rồi bắt đầu đâm vào lỗ
nhỏ của y.
- Chủ nhân… xin người chậm… chậm một chút…
- Chất bôi trơn… chưa đủ… chủ nhân…
- Chủ nhân… nô… đau quá…
- Chủ nhân… hức…
Từng âm thanh gọi “chủ nhân” đều mang theo giọng mũi nghẹn ngào, cả
người Hiên Viên Cẩn sướng run lên, hắn liên tục đâm vào rút ra, cuối cùng hắn ấn
thật mạnh, toàn bộ que thông đều nằm bên trong phân thân của y.
- A… a… a…
Thập Bát đau đớn không nói nên lời, miệng mở to, phát ra những âm
thanh đứt quãng.
Hiên Viên Cẩn nào đợi y thích ứng với điều đó, hắn lấy một sợi dây
lụa mỏng luồn qua vòng tròn trên đầu que thông, quấn quanh đầu khấc của y rồi
buộc lại, để tránh việc y đẩy nó ra khỏi cơ thể.
Thập Bát cúi gập người, hai bàn tay vô thức đưa ra bưng lấy hạ
thân, cố gắng ép bản thân phải thích ứng.
- Ư…
Một lực kéo mạnh mẽ giựt tóc y lên.
Hắn hôn y!
Hắn vậy mà lại hôn y!
Mặc dù nụ hôn này không dịu dàng, không ngọt ngào, chỉ có sự hung
tợn và quyết liệt, nhưng chỉ cần là hắn, y đều sẽ… rất vui vẻ.
- Chủ nhân…
Thập Bát vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng thì bị hắn gạt phăng xuống
đất, cả cơ thể y nằm sõng soài trên sàn.
Lúc này y kinh sợ nhiều hơn, trong đầu không ngừng hiện lên câu hỏi:
Tại sao hắn lại hôn y? Y đã làm gì sai rồi sao?
Thập Bát nhắm chặt hai mắt, co người lại thành một đoàn, bị Hiên
Viên Cẩn nắm cổ chân mạnh bạo kéo ra.
Tại sao lại hôn y? Trong khi đến việc y vô ý chạm vào cơ thể hắn
cũng sẽ bị phạt?
- Chủ nhân… nô… A!
Hiên Viên Cẩn dùng cự vật đang nóng bừng đó xâm nhập vào sâu bên
trong y, tận hưởng khoái cảm từ nơi đó mang lại…
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
mới có mấy tháng ko ra truyện mà lại ngược hơn ròi =)))
Trả lờiXóa