Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 51
Chương 51
Sau khi Ảnh Tam rời đi, đội ảnh vệ 10 người bị thiếu mất một vị
trí, y được ra lệnh thay thế Ảnh Tam lấp đầy vị trí đó. Những nhiệm vụ y được
giao chủ yếu nằm trong khu vực xung quanh Vương phủ và Đại Lý Tự, để có thể vừa
làm nhiệm vụ, vừa hầu hạ hắn. Các ảnh vệ và ám bộ khác cũng không có ý kiến gì,
vì những nhiệm vụ đó đa phần là giúp đỡ quan binh bắt trộm, nghe ngóng thông
tin, mua đồ,… mấy việc lông gà vỏ tỏi đó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền,
thậm chí có khi còn không có tiền, nên chỉ khi bị chỉ định họ mới làm, nếu
không thì họ cũng tránh càng xa càng tốt. Lúc biết tin này có khi họ còn vui mừng
nữa là đằng khác.
Nhưng Thập Bát thì khác, y không được lựa chọn nhiệm vụ, có điều nếu
nó giúp y kiếm được chút tiền phòng thân hay giúp y có thể lén lút lười biếng,
y đã rất vui rồi…
Việc làm sổ sách cũng được đổi sang buổi sáng, để buổi chiều y sẽ
có thể đi làm nhiệm vụ, tối lại quay về hầu hạ hắn nghỉ ngơi. Cả ngày của y chỉ
xoay quanh những việc đó, nếu không có việc thì y sẽ lén lút nghỉ ngơi hay luyện
võ một chút.
Từ lúc y bắt đầu nhận nhiệm vụ, những ngày điều giáo của Hiên Viên
Cẩn thưa thớt dần, không biết có phải là hắn thương cảm vì thấy y mệt đến nỗi
không còn khả năng rên rỉ nữa hay không…
Thập Bát nhớ đến ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, lúc đó không một ám
vệ nào theo hỗ trợ y, nhiệm vụ lúc đó là hỗ trợ truy bắt sơn tặc ở ngọn núi kế
bên. Lúc đó vì để chắc chắn không có một kẻ nào chạy thoát, họ đã để y hỗ trợ
rà soát cả một ngọn núi lớn như vậy.
Khi trở về tối hôm đó, y mệt đến thất thần, cả cơ thể y mỏi nhừ,
run rẩy vì lạnh và đói, không còn sức lực để tâm đến những đòn roi hay những dụng
cụ hắn dùng lên cơ thể y. Đến khi mệt quá y lại ngủ quên, ngay giữa lúc đang nhận
điều giáo…
Sáng hôm sau, y bị lôi ra giữa sân nhận 30 gậy…
Hôm qua do nhiệm vụ đặc thù, y phải đi từ sáng sớm, hắn nói y buổi
chiều phải quay trở về, nhưng y không làm được…
Lần này nhiệm vụ của y là hỗ trợ binh
lính bắt một nhóm người ngoại tộc từ bên ngoài lẻn vào, cải trang, trà trộn
kích động dân chúng, âm mưu gây ra nội loạn, từ từ phá bỏ căn cơ của đất nước,
để thuận tiện cho vị hoàng đế kế nhiệm thu phục Tuyên Quốc. Vì nhiệm vụ quan trọng,
nên có cả Ảnh Tứ, Ảnh Lục và đội ám vệ của họ, y lại càng không thể tùy tiện rời
bỏ vị trí.
Bọn chúng là những người có võ công, lại còn mưu mô gian xảo, phải
đợi nguyên một buổi sáng mới đợi được thời khắc tất cả bọn chúng đều tập hợp ở
một khách điếm. Cả một đội ảnh vệ như vậy mà chúng còn có thể nhân cơ hội tháo
chạy, người này hỗ trợ người kia, bọn chúng phân tán đội ảnh vệ rải rác mỗi người
một nơi. Truy bắt bọn chúng rất khó khăn, đến lúc bắt được tất cả bọn chúng đã
là canh tư sáng hôm sau.
Sau khi quay về, Thập Bát tắm rửa sạch sẽ ở dòng suối cạnh Vương
phủ, cả bên trong lẫn bên ngoài. Gió đêm thổi từng đợt lạnh lẽo trên từng tấc
da thịt mỏng manh đó, y vừa tắm vừa run rẩy, chực rơi nước mắt vì sợ hãi, cầu
mong Hiên Viên Cẩn đừng trách phạt y… không phải do y cố ý làm trái mệnh lệnh của
hắn…
- Chủ nhân…
Hiên Viên Cẩn không nói lời nào, hắn áp y xuống mặt sàn lạnh lẽo,
nâng mông y lên để giải tỏa dục vọng.
- A… a… chủ nhân… nô biết tội… nô… biết tội… hức… xin người… chủ
nhân…
Những thủ vệ gác ở bên ngoài mặt đỏ tía tai, âm thanh của người
bên trong tuy đã khàn, nhưng không hiểu sao vẫn có thể khiến họ tưởng tượng ra
được một thiếu niên mỹ mạo yêu kiều đang nằm ngay trước mắt.
Rồi bỗng nhiên âm thanh đó như bị thứ gì chặn lại, không còn nghe
rõ được là đang nói gì, chỉ còn truyền ra những âm thanh rên rỉ và thổn thức,
cùng với những tiếp “lép nhép” dâm mỹ.
“Cạch”
Hai người thủ vệ giật mình, cứ mãi đắm chìm vào tưởng tượng mà
không biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài trời đã sập tối mất rồi.
Nhã vương bước ra, hai người thủ vệ đứng sang hai bên cúi chào.
Trái với tư thế hiên ngang sảng khoái của Nhã vương, một bóng hình nhỏ nhắn lẽo
đẽo theo sau hắn.
Y cúi thấp đầu, mái tóc bạc rối tung xõa bay trong gió, bước chân
run rẩy cố gắng giữ ổn định mà đuổi theo người trước mặt. Nhìn thiếu niên đó
vòng tay ôm lấy một cái túi lớn, cho dù là ai cũng cảm thấy không đành lòng cho
y…
- Vương gia nhẫn tâm như vậy… người thiếu niên đó… không phản
kháng gì sao?
- Ngươi là người mới đến sao? – Người thủ vệ còn lại hỏi.
“Tất cả mọi người ở Đại Lý Tự và Vương phủ còn ai là không biết
chuyện này nữa sao?”
Người đó chưa kịp trả lời đã nhìn thấy phía bên trong phòng có một
đôi giày, nhớ ra ban nãy hình như người thiếu niên đó đi chân trần. Mùa đông lạnh
giá như thế này, đi chân trần rất dễ bị bệnh.
Không nghĩ ngợi nhiều, cậu ta cầm lấy đôi giày gọi với theo:
- Vương gia! Vương gia!
Cậu ta chạy đến cửa thì đuổi kịp xe ngựa, Nhã vương đã vào trong,
vén rèm nhìn ra ngoài, còn Thập Bát chỉ mới đứng ở bên dưới xe. Người thủ vệ
nhìn người trước mặt, ít nhất người đánh xe còn được mặc y phục dày cùng với
chiếc áo tơi (áo mưa thời xưa làm bằng lá cây kết lại), còn Thập Bát chỉ mặc độc
một chiếc áo choàng, hai bàn chân đã tái nhợt đi, khuôn mặt trắng bệch.
- Đây, giày của cậu, tôi thấy cậu để quên trong phòng.
Cậu ta vừa nói vừa cúi xuống, đưa tay nắm lấy bàn chân y, muốn xỏ
vào giúp y, nhưng mà Thập Bát đã vội vã lùi về sau, rút chân ra khỏi tay cậu
ta.
- Thập Bát.
Âm thanh của người ngồi trong xe vọng ra, giọng nói trầm trầm
không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thập Bát nhìn lên, nhất thời không biết làm sao,
vì Hiên Viên Cẩn không nói thêm lời nào nữa, là muốn y để yên cho người này
mang giày cho y, hay là muốn y bỏ mặc mà lên xe?
Nhưng trông hắn không có gì là vội vã, lại còn giống như muốn xem
kịch. Thập Bát nuốt khan một ngụm nước bọt, không rút chân lại nữa mà để cho
người thủ vệ mang giày giúp y. Sau đó y nói lời cảm ơn rồi leo lên xe, ngồi ở
phía bên ngoài cùng với người đánh xe.
Người thủ vệ ban nãy đứng gác cũng ra theo cậu ta, thấy xe ngựa vừa
mới rời đi, còn cậu ta thì nhìn bàn tay của mình lầm bầm:
- Chân… lạnh quá…
“Cốp!”
- Au… đau đấy!
- Cái tên ngốc này, người đó là nam sủng của Vương gia, họ làm gì
đến lượt những tên lính quèn như chúng ta có thể can thiệp sao?
- Người thiếu niên ban nãy sao?
- Đúng vậy, là ảnh vệ kiêm nam sủng của Vương gia, số hiệu Thập
Bát. Ta nghe nói Thập Bát từng là ảnh vệ đứng đầu khóa của Nguyệt Cung, nơi đào
tạo ảnh vệ đứng đầu đại lục, còn là người được chọn thừa kế chức vụ Hữu hộ pháp
Nguyệt Cung nữa đấy!
- Không thể nào, trông hắn còn yếu hơn cả ta!
- Danh tiếng một thời là vậy, nhưng nghe nói ở kỳ tỉ thí Ảnh vệ lần
này, hắn chỉ đứng thứ 9. Có điều ngươi cũng đừng nghĩ vậy mà đụng chạm đến họ, ảnh
vệ đều là những kẻ máu lạnh vô tình, ban nãy nếu không có Vương gia ở đó thì
bây giờ đến cái mạng để đứng ở đây ngươi cũng không còn đâu!
Nghe thấy những tiếng thì thầm ấy, Thập Bát lại càng thêm chạnh
lòng. Y không biết tại sao nữa, một tháng trước y bị điều giáo vào đêm trước
ngày tỉ thí nên không còn sức để tham gia, đứng chót. Nhưng rõ ràng hai tháng
trước y còn là người đứng đầu cơ mà…
Xe ngựa di chuyển dưới trời mưa lất phất, gió lạnh thổi qua chiếc
áo choàng vốn chẳng có tác dụng che mưa chắn gió, Thập Bát co người lại, cố gắng
nép sát vào vách xe ngựa giữ lại chút hơi ấm. Người đánh xe không nỡ nhìn y chịu
lạnh như vậy, liền đưa cho y mượn chiếc áo tơi để choàng vào, y nhẹ giọng cảm
ơn:
- Cảm ơn thúc thúc.
“Ngay cả giọng nói cũng đã run đến như vậy… haiz…”
Thúc ấy chỉ mới vào làm vài tháng gần đây thôi, cũng biết được kha
khá những tin đồn về y từ những người làm trước, như:
Thập Bát máu lạnh vô tình, chỉ cần chạm nhẹ vào y thì ngày hôm sau
đến xác còn không tìm thấy;
Thập Bát ăn chặn tiền lương;
Thập Bát lẳng lơ, dâm đãng, thời thời khắc khắc quyến rũ chủ thượng;
Thập Bát tham ăn lười làm;
Thập Bát bắt ép các ám bộ làm việc để đem tiền về cho y;
Và còn nhiều tin đồn khác.
Ban đầu thúc cũng rất sợ y, luôn khép nép giữ kẽ, cố gắng không đụng
chạm gì đến y, nhưng dần dần, thúc nhận ra y chỉ là một đứa trẻ đáng thương, một
người đến cả nói lớn tiếng cũng không dám, đến ăn uống cũng phải xin phép, vậy
thì vì lý do gì trong miệng của những người làm y lại là một người như vậy?
Trên đường đi, thi thoảng thúc ấy lại nhìn qua phía y, thấy y ngồi
lạnh run, đôi mắt thất thần nhìn vào những quán ăn với mùi thơm nức mũi, khói
bay lập lờ, những căn nhà đã đốt đèn, người lớn trẻ con quây quần chơi đùa rất
vui vẻ.
“Không biết Thục di có khỏe không? A Ngật, A Phong, A Ngôn như thế
nào rồi? Năm nay không có tiền gửi về nhà không biết họ có đủ tiền để ăn uống
hay không? Năm ngoái có dư ra một ít mua cho họ mỗi người một cái áo khoác dày,
họ tiếc không chịu mặc, nhưng mùa đông năm nay lạnh như vậy chắc họ cũng đã mặc
rồi, không biết là có bị chật không?”
“…”
“Liệu… mọi người có nhận ra mình trong bộ dạng như thế này không?”
Thập Bát rất nhớ mọi người, cả năm rồi y chưa được gặp họ, y muốn
về cùng họ đón Tết, nhưng khoảng thời gian đó chắc chắn không thể xin nghỉ được,
nếu muốn xin nghỉ chỉ có thể là bây giờ.
Năm mới tết đến, sẽ có rất nhiều sứ giả các nước đến Tuyên Quốc, Đại
Lý Tự cũng sẽ rất bận rộn, Nhã vương còn là hoàng thân quốc thích, nên chắc chắn
ảnh vệ sẽ được phái ở bên cạnh bảo vệ sát sao. Trong những dịp này, ngoại trừ
Hoàng Thượng, Nhã vương là đối tượng bị nhiều người nhắm đến nhất, vì hắn vừa
là hoàng thân quốc thích, phe cánh của Thái tử, người nắm quyền của Đại Lý Tự,
còn nắm giữ binh quyền, là người quan trọng của cả Hoàng Thượng và Thái tử.
Thập Bát muốn xin phép nghỉ vài hôm để về thăm nhà Thục di, nhưng
y vẫn sợ chưa dám mở miệng để hỏi…
- Cảm ơn thúc đã cho con mượn.
Thúc ấy nhận lại áo tơi, nhưng sau khi y đi thì gọi với theo, chạy
lại choàng áo tơi lên cho y.
- Trời vẫn còn mưa, cháu vẫn nên khoác vào đi, ngày mai nhớ trả thúc.
- Cảm ơn thúc.
Sau khi y và Vương gia đi xa, thúc ấy mới thở dài:
“Phía sau lấm tấm như thế kia, tội nghiệp đứa nhỏ…”
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
xót bé con :(((
Trả lờiXóaRốt cuộc thì anh Cẩn muốn làm gì với nội công củ bé zị. Mà nhắc tới xin về chắc là sắp tới đoạn Au từng spoil lúc giới thịu truyện này bên NCHR phải khum
Trả lờiXóasắp tới rùi nhe bạn ui :3
XóaTiếp đi mà au ơi 😞😞😞😞😞
Trả lờiXóaBà au ơi, ra tiếp đi b
Trả lờiXóa