Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 52

Chương 52

Thập Bát đưa cái bọc lớn y đang ôm cho một thị nữ, thấy cô ta bịt mũi, tay cầm bọc đưa ra thật xa, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, lầm bầm:

- Mấy cái thứ đồ ghê tởm này, của ngươi thì ngươi tự xử lí đi chứ, muốn khiến người khác ghê tởm chết à?

Thập Bát chạnh lòng, y đã biết là sẽ bị nói như thế mà…

Tuy rằng Hiên Viên Cẩn nói rằng việc dọn dẹp những món đồ sau khi giao hoan đó cứ giao cho các thị nữ, nhưng y vẫn luôn tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi của mình để tự dọn dẹp nó, chỉ khi nào y thực sự không thể làm nữa thì mới cắn răng đưa cho họ.

“Chát”

- Ngươi đang suy nghĩ gì?

- Chủ nhân… nô… nô xin lỗi…

Thập Bát che lấy bên má đỏ au, y cứ mải bận tâm đến lời của người thị nữ ban nãy mà không chú ý đến hắn nói gì.

- Tắm rửa cho sạch sẽ.

- Vâng, đa tạ… đa tạ chủ nhân.

Hôm nay y được Hiên Viên Cẩn ban cho một thùng nước nóng để tắm rửa, y vui mừng cảm ơn hắn rối rít. Tuy rằng vết thương hở chạm vào nước nóng sẽ rất đau, nhưng không cần phải ra dòng suối lạnh buốt giữa trời đêm kia, y đã rất vui rồi.

Thập Bát hôm nay được ban cho nước nóng, y luyến tiếc ngâm đến tận khi nước nguội mới bước ra, Hiên Viên Cẩn cũng không hối thúc y như mọi lần. Y cầm lấy y phục được đặt sẵn ở bên cạnh, loay hoay một hồi cũng không biết mặc như thế nào. Y ngập ngừng ló đầu ra khỏi bức bình phong, nhìn thấy trong phòng vẫn còn người thì lại nấp đi.

Một bàn thức ăn được bày ra trên chiếc bàn lớn ở giữa phòng, mùi thơm bốc lên ngào ngạt, bụng của y cũng khẽ biểu tình.

“Đói quá…”

Đã tròn 1 ngày Thập Bát chưa được ăn gì cả, lại còn phải hầu hạ hắn cả một ngày, y đói đến run rẩy…

Trong lúc đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lì, y vô thức trượt xuống đóa thu hải đường kia…

Ngẩn người một lúc, y cầm mảnh y phục ấy lên, rồi lật qua lật lại, Thập Bát vẫn không biết nên mặc như thế nào…

“Sản phẩm mới của Tiêu phòng này… 1 cái cài tai thỏ, 1 đôi vớ cao kì lạ, 1 đôi giày gót nhọn và… 1 “ống” vải sao?”

Thập Bát bỗng nhìn thấy trong 2 đầu có một đầu hở và một đầu bị khoét 2 lỗ, nghĩ chắc là để bỏ 2 chân vào.

Bộ y phục được làm bằng chất vải mát mẻ, lại bóng mịn, Thập Bát kéo nó qua đôi chân trắng ngần in hằn vết roi kia. Mỗi lần tấm vải cọ xát với vết thương, Thập Bát lại khẽ run rẩy. Y cố gắng kéo lên hết cỡ nhưng chỉ vừa đủ che đi 2 điểm hồng sưng đỏ trước ngực, y càng cố kéo lên, thì phần vải nằm giữa hai chân kia càng chạm sâu vào vết thương ở hạ thân y… Y từ bỏ…

Tiếp theo đó Thập Bát mang vào đôi vớ đen cao đến hơn đầu gối, nó mỏng nhưng họa tiết lại được làm rất tỉ mỉ, rồi lại mang vào đôi giày gót nhọn kia.

Lần đầu tiên y mang một đôi giày cao đến như vậy, hai chân y run run không dám bước đi, y lại đeo lên chiếc cài tai thỏ, có hơi ngại ngùng không dám đứng thẳng.

Thập Bát ngập ngừng không biết nên ra hay không, vì bên ngoài vẫn còn người. Thập Bát không biết nếu ra thì y có được cho phép dùng ít đồ ăn cho bữa tối hay không, nhưng nếu không ra thì bữa tối này y chắc chắn sẽ phải nhịn…

- Thập Bát, bước ra đây!

- Vâng chủ nhân.

Y giật mình trả lời, rồi từ từ bò ra.

“Cốp” – Chiếc đũa bay thẳng đến trán y rồi lại rơi xuống đất.

- Ta bảo, “bước” ra!

- Vâng chủ nhân…

Thập Bát vịn vào bức bình phong đứng lên, hai tai thỏ cứ lắc lư bên trên mái tóc bạc sáng lên dưới ánh nến, cơ thể được bộ y phục mang tên là “Người hầu thỏ” ôm sát, tôn lên dáng người mềm mại cùng đôi chân nuột nà đang run rẩy. Hai tay y vẫn ngại ngùng che ở phía trước, cả người cứ khom xuống.

Bộ y phục này chỉ đủ che đi phần hạ thân phía trước và một ít điểm hổng trước ngực, y có cảm giác chỉ cần y đứng thẳng lên thì y sẽ bị lộ hết cả, bao gồm cả nhũ hoa và phân thân có thể lộ rõ hình dạng kia.

Thập Bát không dám bước đi, y đi từng bước từng bước cứng nhắc. Đôi giày này cao đến mức y phải dồn hết sức vào những đầu ngón chân mới có thể đứng được.

“Rầm” – Y té rồi…

- Chủ nhân…

- Mau lên!

Thập Bát nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn của hắn thì có hơi sợ hãi, y vẫn muốn xin phép để về nhà để thăm Thục di một thời gian, bây giờ y nhất định không thể chọc giận hắn.

Sau khi ngã thêm 2-3 lần nữa thì y đã có thể đi vững bằng đôi giày cao gót đó rồi. Lúc để ý thì y thấy những người hầu và thị nữ đã ra ngoài từ lúc nào.

- Bỏ tay ra!

Y chậm chạp buông thõng hai tay, len lén nhìn hắn, hắn vậy mà có vẻ rất thích, ánh mắt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch.

- Đứng thẳng lên.

- Vâng chủ nhân…

“Chủ nhân không chê không biết xấu hổ là được rồi…”

- Nhìn đẹp đấy, không nghĩ đến bộ đồ nhìn có vẻ quái dị mà lại khiến người khác có nhã hững như thế này.

Thập Bát không trả lời, Hiên Viên Cẩn hiếm khi tán thưởng thứ gì đó với y, những lúc thế này y thường sẽ không đáp lại.

Hắn đeo lên tay y hai chiếc vòng nhìn như hai chiếc lá gói bánh, rồi lại lôi ra một quả bóng lông tròn tròn mềm mềm, khiến Thập Bát tái mét.

- Thỏ thì làm sao có thể thiếu đuôi được? Ngươi tự đeo hay… Mà thôi, nâng mông ngươi lên!

- Chủ nhân… nô… nô đang rất mệt… chủ nhân… xin người… - Thập Bát đáng thương gấp gáp năn nỉ.

- Nâng mông lên!

Thập Bát đáp khẽ một tiếng “Vâng” rồi quay lưng lại, chống hai tay xuống đất.

- Dùng tay tự tách mông ngươi ra!

Thập Bát chậm chạp làm theo, chân y run rẩy cố gắng giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót ấy. Hai cánh tay y tự tách hai cánh mông mềm mại của mình, để lộ ra ở giữa một vị trí bị dày vò đến thê thảm, sưng tấy.

- A…

Dị vật to lớn từng chút xé toạc vết thương ban chiều, cố gắng chen chúc vào nơi hạ thân chật chội đáng thương ấy. Lực đẩy mạnh từ phía sau khiến y mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Thập Bát hoảng sợ vội quỳ lại chỗ ban đầu, nâng mông lên cao hết mức.

Hiên Viên Cẩn có hơi mất hứng, hắn đợi y quỳ đưa mông về phía hắn, thì cầm lấy cục bông mềm mại ấy cố gắng đẩy vào.

- Đau… chủ nhân… nô đau lắm… chủ nhân… ư…

Một lúc sau thì cục bông đã nằm yên vị tại vị trí nên nằm kia, chỉ đáng thương cho Thập Bát đã tự cắn môi đến mức chảy máu, thở ra từng hơi mệt mỏi.

- Trông được rồi đó.

- Đa… tạ chủ nhân…

Vì không nhận được lệnh cho phép ngồi trên bàn ăn, Thập Bát chỉ đành quỳ ở dưới chân hắn, nhẫn nhịn cơn đói. Hắn chỉ đưa xuống cho y một chén thuốc như thường lệ và một chén nước, y uống chén nước từng chút từng chút một, trông như bé mèo luyến tiếc đồ ăn ngon mà không nỡ ăn hết…

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. uầy, vẫn chưa đến lúc pé xin về hen, anh Cẩn thì vẫn tồi như ngày nào.
    Btw chap này ngắn quớ au😿, đọc chưa đã ghiền. Mà dạo này b bận hẻ, gần 1 tháng mới ra 1 chap :((((

    Trả lờiXóa
  2. Mãi mới thấy ra nhaaaa

    Trả lờiXóa
  3. huhu, t mún biết tác dụng của chén thuốc mà bé bị bắt uống mỗi ngày

    Trả lờiXóa
  4. Bà au ơi, bà ra chương mới tiếp iiii

    Trả lờiXóa
  5. Pleaseeee, ra tiếp i au, dạo này bà đổi sang 1 tháng 1 chap r hẻ :((((

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 20

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 32

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 44