Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 53

Chương 53

Ở bên dưới mật thất, rất nhiều nến được đốt lên, ánh sáng chiếu tỏa không kém gì ban ngày. Ở chính giữa mật thất có một bóng người bị treo lên giữa không trung bằng dây xích, cố định tứ chi, chân không chạm đất. Người thiếu niên đó sợ hãi nhìn vào người mặc áo choàng ngủ màu đen kia, tay không ngừng mân mê ngọc khí hắn đã lấy ra từ vách tường.

Hắn cầm nó và một chiếc lọ đến trước mặt y, hỏi:

- Người thấy ngọc khí này thế nào?

- N… nó rất tốt ạ… thưa chủ nhân…

- Có tốt hơn cái ngươi đang mang không?

- Chủ nhân… nô…

“Chát”

- Trả lời ta!

- Chủ nhân… cơ thể nô thực sự không chịu được…

“Chát”

- Trả lời!

- … Tốt hơn ạ… chủ nhân…

- Vậy ngươi có thích không?

- Nô… thích ạ… thưa chủ nhân…

- Vậy thì ngày mai ta sẽ đặc cách cho ngươi sử dụng nó, hay là sử dụng bây giờ luôn nhỉ?

Hắn vừa nói vừa ấn ngọc khí vào bên trong, Thập Bát rùng mình:

- Ng… ngày mai ạ… chủ nhân… nô xin người… A!!!

Hiên Viên Cẩn cầm lấy cục bông rút ra, dùng khăn lau đi dịch thể trên đó rồi đổ lên thứ chất lỏng trong lọ, đổ rất nhiều, rồi đi đến phía sau y. Thập Bát chỉ mong sao lọ đó chỉ là chất bôi trơn…

- Ư…

Hiên Viên Cẩn một lần nữa đưa đẩy ngọc khí dưới hạ thân y, ngọc khí cạ vào vết thương ở hạ thân, khiến Thập Bát vô cùng đau đớn. Đầu y nghiêng sang một bên để hắn thuận tiện tựa cằm vào vai y, hai mắt y nhắm nghiền, chân mày chau lại, cắn chặt môi dưới, trông rất đáng thương.

- A! Chủ… chủ nhân… xin người… nhẹ… một chút…

- Sao lại như vậy được? Nơi này đã cô đơn hơn 10 ngày rồi đấy, một chút này làm sao mà đủ chứ?

“Huhu… không phải là đã làm từ ban sáng rồi sao?” – Thập Bát bất bình nhưng không dám lên tiếng.

Hắn vừa nói vừa dùng sức, tận hưởng tiếng rên rỉ nức nở của y vang vọng khắp mật thất. Thập Bát đã không còn sức đủ để đấu lại, bị động chịu đựng cảm giác xé rách đến từ hạ thân.

- Đếm đến 30!

“Chát”

“Chát”

“Chát”

- M… một…

- Hai…

“Chát”

“Chát”

- B… ba…

Hắn vừa nói vừa đánh, không cần đợi Thập Bát trả lời, roi của hắn hạ xuống lưng y nhanh và dứt khoát, nếu Thập Bát không đếm được thì coi như roi đó bị bỏ qua. Hắn càng đánh càng hăng, bộ đồ đen ôm sát đó, tai thỏ đung đưa mỗi lần y nảy người lên, cục bông tròn tròn mềm mại bên dưới cứ mãi run rẩy, tất cả đều đem lại cho hắn cảm giác thỏa mãn, kích thích.

- Ba… ba mươi…

Đánh xong, hắn vuốt ve những đường vân đỏ ửng đó, cảm thán:

- Roi này tốt thật, đánh như vậy mà cũng chỉ có vết hằn hồng hồng đáng yêu này.

- … Đa tạ chủ nhân trách phạt…

Lưng y nóng ran, không còn cảm giác gì nữa. Phía dưới, cúc huyệt y cũng càng lúc càng nóng lên, ngứa ngáy khó chịu.

- Nếu “cái đuôi” này rơi ra thì ta sẽ cho ngươi mang nó và thêm cả ngọc khí kia đến tối mai.

Hắn vừa nói vừa lấy phân thân y ra khỏi bộ y phục, sợi dây lụa ban trưa vẫn còn ở đó, khiến đỉnh phân thân của y trở thành một màu đỏ, không còn hồng hào nữa. Que ngọc bị sợi dây giữ lại cũng vẫn còn bên trong, nên khi hắn kéo phân thân y ra ngoài, cảm giác đau đớn vì dị vật cạ vào thành bích mẫn cảm đánh thẳng lên đại não y, môi dưới cũng bị chính y cắn rách thêm lần nữa.

Mái tóc trắng bạc xõa tung kia vẫn chưa kịp lau khô, từng giọt nước nhỏ tí tách trên sàn, lăn dài trên làn da mịn màng ấy, đã bị Hiên Viên Cẩn thô bạo túm lấy, cột thành một túm rồi treo lên sợi xích. Thập Bát bây giờ chỉ có thể giữ đầu nghiêng về một phía, dưới ánh nến, Hiên Viên Cẩn vuốt ve khuôn mặt ấy, nhìn chằm chằm y, hắn đeo vào cho y một cái bịt mắt rồi hỏi:

- Ngươi nói nhiệm vụ này quan trọng, tìm kiếm bọn ngoại tộc kia rất khó khăn, vậy mà cho đến lúc ngươi về trên cơ thể ngươi lại không có lấy một vết thương sao?

- Chủ nhân… bọn chúng chỉ đánh lạc hướng… muốn chạy trốn… A!

Hiên Viên Cẩn một bên hỏi, một bên du tẩu trên những điểm mẫn cảm của y. Những nơi đó đã bị chơi đùa cả một ngày dài, bây giờ chỉ cần một lực tác động nhỏ như một cái véo nhẹ… cũng rất đau đớn…

- Tiếp tục!

- Nô… nô giúp mọi người truyền thông tin… ư… hỗ trợ mọi người truy bắt… nô… nô không trực tiếp tham chiến ạ…

Thập Bát thân cô thế cô, không có đội ám vệ giúp đỡ, chỉ có thể chạy qua chạy lại giúp họ truyền tin. Sao y lại không bị thương chứ? Y lãnh trọn một chưởng của một tên ám bộ, vì hắn nhầm tưởng y là bọn ngoại tộc kia. Thập Bát không kịp đỡ chưởng đó nên ở cạnh sườn y có một vết tím bầm.

Hắn không nói đến, Thập Bát hiểu ý hắn là không có một vết thương nào chảy máu, nên cố gắng giải thích, không để cho hắn nghĩ y chậm trễ thời gian là vì muốn trốn tránh việc điều giáo…

Nhưng không biết lý do vì sao, Hiên Viên Cẩn đột nhiên dừng lại. Hắn không gắn thêm gì cho y cả, chỉ kéo ghế ngồi một bên, yên lặng mà nhìn y chằm chằm.

Một lúc lâu sau Hiên Viên Cẩn vẫn không nói một lời nào, Thập Bát bây giờ không thể nhìn thấy hắn, không biết được hắn đang nghĩ gì, trong lòng y cảm thấy bất an, thăm dò hắn bằng những câu gọi “Chủ nhân…” nghẹn ngào, nhưng không nhận được lời đáp trả.

Thập Bát vẫn cố gắng chịu đựng ngọc khí bên trong cơ thể, bây giờ, hạ thân y vừa ngứa ngáy khó chịu, vừa đau đớn nhức nhối. Cổ tay y chịu đựng sức nặng của cả cơ thể đã tê nhức tới không còn cảm giác nữa rồi… Cơ thể y cũng dần phát run lên vì khí lạnh của mật thất. Tóc của y vẫn chưa có lau khô…

“Liệu ngày mai mình có bị cảm không?”

“Keng—” – Lúc này, tiếng chuông báo Canh hai vang lên.

“…”

………

“Keng—”

“… Đã một canh giờ rồi sao?”

Thập Bát dần cảm thấy tiếng thở của mình trở nên nặng nề, viền mắt nóng lên, cái lạnh ập lên cơ thể cũng dần trở nên buốt giá. Y bị cảm thật rồi…

- Hôm nay ngươi đã phạm lỗi gì?

Hắn tiến lại gần y, Thập Bát mừng thầm: “Cuối cùng… cuối cùng cũng nói chuyện rồi…”

- Nô…

“Phạm lỗi gì sao…?” – Thập Bát gấp rút suy nghĩ lại.

Hiên Viên Cẩn gỡ bịt mắt của y xuống, đôi mắt đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng mạnh nhắm tịt lại, rồi từ từ mở ra.

Đôi mắt màu xanh trong vắt kia ươn ướt nhìn người ở trước mặt, trong lúc tầm nhìn vẫn chưa được rõ ràng, hình như y… thấy yết hầu của hắn di chuyển thì phải…

Hôm nay y chỉ một mực ở bên cạnh hắn hầu hạ, nếu nói đến phạm lỗi thì chỉ có…

- Nô đã phát ra âm thanh khiến chủ nhân mất hứng ạ.

Hiên Viên Cẩn im lặng, Thập Bát cố gắng suy nghĩ xem hôm nay y có còn làm gì khiến hắn khó chịu hay không.

- Nô… đã để người khác chạm vào cơ thể… Nô đã sử dụng đồ của người khác… đã… đã… không nghe lời chủ nhân…

Hiên Viên Cẩn nghe đến đó thì đứng dậy, hắn vẫn không nói chuyện nhưng đã cởi trói cho y. Thập Bát ngoan ngoãn quỳ ở trên chiếc bàn giữa phòng, nơi mà Hiên Viên Cẩn đã bảo y quỳ lên, nhìn hắn ngắm nghía lựa chọn nơi bức tường treo đầy những cây roi đủ loại.

- Cởi giày ra, cả đôi vớ đó nữa, quỳ thoải mái đi. – Hắn nói vu vơ.

Câu này có nghĩa là y không cần phải thực hiện tư thế quỳ chuẩn nữa, Thập Bát có hơi khom lưng, hai tay run rẩy nắm chặt đặt ở trước ngực, xoa xoa cổ tay đã bị treo đến tím xanh, nhức nhối.

“Chát” “Chát” “Chát” “Chát” “Chát” “…”

Âm thanh vang vọng khắp mật thất một hồi lâu rồi lại trở nên yên tĩnh. Trên chiếc bàn giữa phòng ấy, một thiếu niên mang chiếc cài tai thỏ cùng bộ đồ đen bóng bó sát cơ thể, làn da trắng ngần nhưng đầy rẫy vết đỏ do đòn roi đầy thu hút. Ở phía dưới còn có một cục lông tròn màu trắng đang run nhẹ, ở phía gốc lộ ra màu hồng nhạt. Lòng bàn chân của thiếu niên đó còn đỏ hơn cả lưng, sưng lên run rẩy trông thật đáng thương.

- Vẫn không muốn nói sao?

- Chủ nhân…

Nói? Y nói gì bây giờ? Y đã thành thật nhận lỗi, đã hứa lần sau sẽ không tái phạm, sẽ nghe lời hắn, sẽ tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, sẽ không để người khác chạm vào, còn gì nữa sao?

- Nô… không biết ạ… mong chủ nhân chỉ điểm cho nô… ư…

Hiên Viên Cẩn bực dọc đánh thêm mấy roi, thì vứt roi đi, kéo tóc y ra phía sau, ép y ngẩng mặt lên nhìn hắn:

- Không được phép quyến rũ người khác! Thân phận của ngươi là gì mà lại dám để tên đó mang giày cho ngươi?

- Nô… ư… nô biết tội… sẽ không có lần sau nữa ạ… - Y sợ hãi xin tha.

Hắn thả tay ra, ra lệnh:

- Lên giường đi.

- … Vâng chủ nhân…

Thập Bát đi khập khiễng, bàn chân bị đánh đến sưng đỏ chầm chậm bước đi. Y khẽ nằm nghiêng người trên giường, lưng y đau, giường thì lạnh, bụng y lại đói meo, Thập Bát có hơi cuộn cơ thể lại để có thể thoải mái một chút. Nhưng Hiên Viên Cẩn chỉ cần liếc nhìn y, thì y lại cố gắng nằm thẳng ra.

- Tay.

Đây cũng là một quy định Hiên Viên Cẩn đặt ra: “Trừ khi bị trói, cổ tay luôn phải cao hơn đỉnh đầu”.

 ⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. Anh Cẩn hong biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Toàn kiếm chuyện vô cớ để đánh pé 😕

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chap 68

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 61