Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 54

Chương 54

Hắn ngồi ở cạnh giường nhìn y. Thập Bát run lẩy bẩy, khuôn mặt tái nhợt đi, môi bị cắn rách. Hắn dùng tay ngao du trên toàn cơ thể y, từ cổ tay, khuôn mặt trượt xuống tới đóa thu hải đường, rồi đến tận bàn chân. Bộ đồ cũng theo đó mà trượt ra khỏi cơ thể y, chỉ còn một cái cài tai thỏ trên đầu và “đuôi” ở phía dưới.

Nhiệt độ từ bàn tay của hắn trượt trên làn da lạnh buốt của y, Thập Bát tham luyến nhiệt độ đó, y mong sao nhiệt độ đó có thể được lưu giữ trên làn da của y thêm một chút…

- Đưa mông lên.

Thập Bát ngoan ngoãn làm theo, y không trả lời nhiều vì không muốn âm giọng khàn đặc của y chọc giận hắn hơn nữa.

Hắn cầm lấy cục bông tròn kéo nó ra. Vật khiến nơi đó của y trở nên khó chịu được lấy ra, vậy mà hậu huyệt của y lại phản đối mà điên cuồng mấp máy.

“Khó chịu… Thứ thuốc kia…”

Y biết cảm giác này là gì, đó là cảm giác bị trúng xuân dược.

- Chủ nhân…

- Nằm thẳng.

Hiên Viên Cẩn lười để ý đến tình trạng của y. Sau khi nằm xuống, Thập Bát khó chịu vặn vẹo cơ thể, vết thương ở sau lưng càng thêm đỏ rát. Ấy vậy mà Hiên Viên Cẩn vẫn chỉ xoa bụng y, sau đó nắn bóp, hoặc là chơi đùa nhũ hoa của y…

Những hành động nhẹ nhàng đó không đủ thỏa mãn y, hơi thở y càng lúc càng dồn dập hơn, Thập Bát lén lút kéo nhẹ góc tay áo của hắn, cầu xin:

- Chủ nhân… nô khó chịu… chủ nhân…

Hắn không trả lời y, nhưng bàn tay hắn lại chuyển xuống trêu đùa phân thân nhỏ của y, nơi đã trở nên sẫm màu vì không thể phóng thích. Hắn chỉ vừa mới chạm vào, Thập Bát liền cảm thấy nhức nhối.

- Ư… chủ nhân… xin ngài… nhẹ một chút…

Tấm ra giường trong tay y đã nhăn nhúm hết cả, hai chân y vô thức co lên, ý muốn che đi bộ phận yếu ớt đó, nhưng rồi lại cố gắng duỗi thẳng ra, mở rộng để những ngón tay vô lễ kia dễ dàng tiến vào.

Hắn thấy vậy rất không vui, hắn đổi vị trí, một tay vẫn trêu đùa phân thân của y, cầm lấy que thông đâm rút, tay còn lại luồn vào giữa hai chân y, chen vào hậu huyệt sưng đỏ kia.

Thanh âm nức nở của y vang vọng khắp căn mật thất, nơi đó của Hiên Viên Cẩn cũng dần đứng thẳng, hô hấp của hắn dần dần trở nên dồn dập.

Bỗng nhiên hắn rút que thông ra, dưới tác dụng của xuân dược, Thập Bát rùng mình liên hồi, xuất ra đứt quãng, phân thân nhỏ kia cứ run rẩy rồi lại bắn ra. Bàn tay đáng thương nắm ga trải giường đến mức đầu ngón tay trắng bệch, cái tai thỏ trên mái tóc y cứ lắc qua lắc lại, miệng y lẩm bẩm nghe không còn tí hơi sức nào:

- Chủ nhân… nô mệt… mệt lắm…

Sau khá nhiều lần xuất tinh, Thập Bát rã rời nằm bất động trên giường, Hiên Viên Cẩn bỏ mặc y lại mà lên trên phòng.

Cả một ngày trời, Thập Bát bây giờ rất mệt mỏi, y không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay…

Phải một lúc lâu sau, hắn mới quay trở lại bồng y lên trên.

“Sao chủ nhân… lạnh quá…”

Đôi lúc Thập Bát thấy bản thân y cũng thật buồn cười, y đã bị hắn làm cho trở thành như vậy rồi mà thỉnh thoảng y vẫn còn lo lắng cho hắn…

Bên ngoài căn phòng, trời đang mưa rất to và có sấm sét, những hạt mưa nặng nề nối tiếp nhau rơi xuống. Khí trời cũng trở nên lạnh lẽo hơn, lạnh đến mức trong phòng hắn có hẳn 3 chậu than đặt ở các góc phòng.

“Thật nhớ… lúc tiểu Thanh vùi vào lòng mình vì tiếng sấm sét lúc xưa… Nếu ngày hôm đó em ấy có thể đi cùng với mình…”

Hắn bỗng hồi tưởng lại chuyện xưa, lại nhìn khuôn mặt y với những đường nét giống tiểu Thanh, nhỏ giọng lầm bầm:

- Thật đáng tiếc…

Sau khi trải qua khoảng thời gian huấn luyện khắc nghiệt ở Nguyệt cung, cùng với vô số trận so tài tỉ thí đặt cược bằng cả tính mạng, tất nhiên bây giờ Thập Bát đã không còn sợ sấm sét, cũng sẽ không vì tiếng sấm mà giật mình, trở nên run rẩy như hồi nhỏ nữa…

Hắn thả y vào bồn nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, Thập Bát khẽ giật một cái vì nước nóng tiếp xúc với các vết thương trên người gây đau rát.

Thập Bát ngồi tựa vào thành bồn tắm, y không phản kháng để cho bàn tay của hắn du tẩu trên cơ thể của y, chỉ là y sẽ run rẩy kịch liệt khi ngón tay của hắn với vào tận sâu bên trong thành bích sưng đỏ, và khi phân thân đáng thương bị hắn nắm trong tay mà trêu đùa…

Sau khi đã tẩy sạch bạch trọc trên người y, Hiên Viên Cẩn lại bế y thả vào một thùng nước tắm khác, thùng này còn có những cánh hoa hồng nổi trên mặt nước trông rất lãng mạn.

“Ngày mai… hức…”

Thập Bát dần trở nên sợ hãi, y không thể kìm nén được nỗi bất an trong lòng. Những lần mà hắn cho y hưởng thụ đãi ngộ như vậy rất ít, nhưng sau ngày hôm đó… y chắc chắn sẽ rất thảm thương…

Áo choàng của y hôm nay cũng được hắn đặc biệt lấy cho một cái khá dày…

- Sao lại run như vậy? Vẫn còn lạnh sao?

- Nô… nô không lạnh thưa chủ nhân…

Tầm nhìn của y trở nên mờ đục, khi hắn ta bỗng dưng đụng vào y từ phía sau, Thập Bát giật mình né tránh, sau khi định thần lại thì y cuộn người trong tấm áo choàng và ngồi lại vị trí cũ.

- Làm ấm giường cho ta.

- Vâng chủ nhân…

Hắn nói rồi rời đi.

Thập Bát nằm lên giường, dùng chăn ủ kín bản thân, chiếc giường lạnh băng kia khiến y không khỏi rùng mình. Cũng may là chậu than được đặt khá gần giường, chỉ độ 2 khắc sau thì chăn nệm đã trở nên ấm áp. Thập Bát cứ nhìn mãi về phía cửa phòng đợi hắn quay trở lại, nhưng cuối cùng bởi vì mi mắt nặng nề mà sụp xuống, đóng chặt không thể mở ra.

Đến khi Hiên Viên Cẩn quay trở về, người được hắn kêu làm ấm giường đã ngủ luôn trên giường của hắn, cơ thể nhỏ nhắn kia vẫn còn run rẩy trong vô thức.

Hắn đứng nhìn y một hồi rồi thở dài, sau đó chui vào cùng một tấm chăn với y. Thập Bát vậy mà lại ngủ say đến mức không phát giác ra có người đã đến gần y như vậy.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. Rùi sao ảnh thở dài dzị, đoạn này là có thưn bé miếng nào chưa😶

    Trả lờiXóa
  2. Tiếp i bà Au uiiii🥲

    Trả lờiXóa
  3. rồi thở dài là có thấy tội ngta chưa z

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chap 68

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 61