Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 55
Chương 55
Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Hiên Viên Cẩn nhìn thấy thân hình tối hôm qua còn cuộn tròn lại thành một cục nhỏ trên giường hắn đã quỳ sụp xuống sàn, đôi lúc còn phát ra tiếng sụt sịt.
- Khóc cái gì?
- Chủ… chủ nhân…
Thập Bát lo sợ trả lời hắn, mũi của y nghẹt đặc khiến giọng nói cũng trở nên kỳ cục. Thập Bát phục vụ hắn hoàn thành các bước chuẩn bị buổi sáng rồi mới quỳ xuống thỉnh tội:
- Chủ nhân… hôm qua… nô không cố tình ngủ trên giường của ngài… xin ngài tha thứ cho nô một lần này thôi… được không ạ…?
Hiên Viên Cẩn không trả lời, hắn vốn không có ý trách phạt y, vì hôm qua phá lệ một lần mà ngoài ý muốn hắn đã có được một giấc ngủ rất sâu đến tận sáng. Nhưng hắn chỉ giữ im lặng để nhìn thấy hình ảnh đang quỳ rạp run rẩy kia. Bên cạnh Thập Bát là một chiếc khay, trên đó đựng ngọc khí mà hôm qua hắn đã nói hôm nay y phải mang.
Vẫn luôn là như vậy, cho dù đó là món đồ khiến y đau đớn, làm y khó chịu, nhục nhã, nhưng một khi Hiên Viên Cẩn đã nói ra, thì sáng hôm sau y bắt buộc phải tự chuẩn bị. Nếu y tự chuẩn bị thì còn được phép cho dùng thuốc, vừa làm dịu đi vết thương vừa có thể bôi trơn, nếu không… y không dám nghĩ đến…
Thập Bát không nhận được câu trả lời thì không dám ngẩng đầu dậy, duy trì tư thế quỳ sấp trên sàn cho đến khi bữa sáng được đưa đến, hắn mới nói:
- Lên ăn sáng.
- Vâng, cảm ơn chủ nhân.
Thập Bát nhịn đau ngồi lên ngọc khí thô to kia được gắn trên ghế, tiếng thở dốc vào buổi sáng sớm như vậy thật đúng là khiến cho Hiên Viên Cẩn được một hồi xuân tâm nhộn nhạo.
“Bộp”
Sau khi ăn xong, một chiếc túi vải được đặt xuống ngay giữa bàn, Hiên Viên Cẩn nhìn y hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây… chủ nhân… nô… là tay nải ạ…
- Tại sao lại ở trong phòng ta?
- Chuyện đó… nô…
Tại sao chiếc tay nải của y lại bị phát hiện? Từ đó đến giờ nó vẫn luôn nằm ở đấy, các ảnh vệ thương tình đều không báo cáo cho hắn về nó, để y còn có được một ít đồ… thuộc về bản thân…
- Thập Bát! – Hắn biết rõ về chiếc tay nải đó nhưng vẫn gằn giọng khó chịu.
- Là… tay nải của nô ạ, chủ nhân…
- Trong đây có gì?
- Chủ nhân, chỉ là một ít đồ nhỏ nhặt thôi ạ.
Hắn liền vẫy tay, lập tức có người xuất hiện muốn cầm chiếc tay nải đó đi. Thập Bát bất ngờ vội chồm lên giành lại tay nải, phía sau bất ngờ bị tác động khiến y bất động hồi lâu. Thập Bát nhìn hắn, y năn nỉ:
- Chủ nhân… xin ngài…
Bên trong đây có vài món ám khí ít ỏi còn lại của y, cộng với các ám khí và ngân lượng mà trước lúc Ảnh Tam rời đi đã nhờ Ảnh Nhị đưa cho y, ngoài ra còn có Linh Lan Dược y được Ảnh Nhị cho và khoản tiết kiệm nhỏ của y nữa… Tay nải này chính là tất cả của y…
Thập Bát vốn dĩ không thiên về thể lực mà thiên về kỹ thuật và ám khí, độc dược. Những ảnh vệ như vậy thì sẽ được Vương phủ cung cấp ám khí mỗi lần làm nhiệm vụ. Còn y, từ lúc vào phủ đến giờ họ thậm chí còn không hỏi y dùng loại vũ khí nào…
- Muốn giữ sao?
- Vâng chủ nhân, nô muốn giữ ạ. – Thập Bát gấp gáp trả lời.
Sau đó Hiên Viên Cẩn không nói thêm gì nữa, chỉ lệnh cho người kia để tay nải lại chỗ cũ.
- Ngươi chọn một cái.
Hắn bày ra trước mặt y hai chiếc lọ một trắng một xanh, Thập Bát nhìn hai chiếc lọ mà tim y như run lên.
Y biết trong hai cái lọ kia là gì, chính tay y đã đem về và cất nó đi, một bên là thuốc ngứa còn một bên là xuân dược. Y liếc nhìn Hiên Viên Cẩn, bình thường thì y sẽ được sử dụng Linh Lan Dược loại lỏng, vừa làm dịu vết thương vừa có thể bôi trơn, nhưng nhìn hắn như vậy, hình như… hôm nay y sẽ phải dùng những thứ này để thay thế rồi…
Thập Bát hạ tầm mắt.
- Sao vậy? Không chọn sao?
- Chủ nhân… nô… chọn… chọn… màu trắng ạ…
Hắn liền trút toàn bộ thứ chất lỏng trong chiếc lọ màu trắng lên trên ngọc khí, rồi dùng mắt ra hiệu cho y. Thập Bát ngoan ngoãn nằm sấp lên bàn để Hiên Viên Cẩn tùy ý bài trí cơ thể y.
Cho đến lúc rời đi, Thập Bát vẫn lo lắng nhìn về phía chiếc tay nải đã được đặt ngay ngắn về vị trí cũ trên xà nhà.
==========================
- Tiệm chúng tôi vừa mới ra mắt một bộ xiềng xích đặc chế, được chế tác tinh xảo. Trông nó mỏng manh nhưng lại rất chắc chắn và dẻo dai, không có chìa khóa thì không thể tháo ra được.
Sau khi bị ông chủ của Tiêu phòng biết được Hạ Miên đã lạm quyền đụng chạm y nhiều lần, Hạ Miên đã bị đuổi khỏi Tiêu phòng. Người mới đến này tên là Ngân Dực, tâm tính ôn hòa, đối xử với y rất tốt, thi thoảng còn cho y một ít đồ ăn nữa.
Điều khiến y an tâm nhất đó là Ngân Dực đã có người thương, ở một mức độ nào đó y có thể an tâm rằng anh ta sẽ không… đối xử với y như Hạ Miên…
Hắn cầm lấy sản phẩm mới được giới thiệu xem trước, rồi đưa xuống cho y xem theo như quy tắc của Tiêu phòng.
- Thập Bát, ngươi thấy sao? – Ngân Dực hỏi y.
Thập Bát không trả lời mà ngước lên hỏi Hiên Viên Cẩn:
- Chủ nhân, người thấy có hợp với nô không?
- Ừm.
- Chúng tôi có hai màu chính: màu trắng làm từ bạc và màu vàng làm từ vàng. Xin hỏi ngài chọn màu nào?
- Màu vàng đi.
- Vâng. Đây là sách hướng dẫn sử dụng bộ xích này, xin hãy xem qua trong lúc ta chuẩn bị hàng. Nếu có gì không hiểu có thể hỏi trực tiếp ta.
Hiên Viên Cẩn liếc mắt nhìn người đang ở dưới chân hắn, bộ y phục màu đỏ tươi điểm xuyến dây tua vàng, mái tóc xõa được thắt bím một lọn nhỏ và buộc phía sau bằng một sợi lụa đỏ. Thập Bát ngẩn ngơ cầm bộ xích đó nhìn ngắm qua lại, khuôn mặt y đỏ bừng, tầm mắt mờ đục.
Xuân dược đã hành hạ y cả một buổi sáng hôm nay, bên dưới y cứ bứt rứt khó chịu. Hôm nay y còn bị bệnh, phần lớn nội lực y khó khăn điều hòa được đều dùng để giảm bớt cơn ngứa ngáy do xuân dược gây ra. Bây giờ y rất mệt mỏi…
Sáng hôm nay y đã cảm thấy cơ thể yếu đi đáng kể so với hôm qua, nhưng y chỉ nghĩ là do bị cảm thôi.
Hiên Viên Cẩn nâng cằm y lên hỏi:
- Sao rồi? Có muốn xem thử sách hướng dẫn không?
Thập Bát không trả lời, nhìn y như không tập trung, đôi mắt không có tiêu cự. Hắn lại dùng chân đạp vào hạ thân y, lúc này y mới thanh tỉnh, đau đớn nhíu mày. Hắn cũng không nói gì nữa.
Thập Bát nhận lấy món đồ từ tay Ngân Dực, lễ phép cúi đầu rồi sau đó rời đi.
Ngân Dực nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, trong lòng có chút không nỡ.
“Cho dù là nam sủng hay ái thiếp, sủng nô hay tính nô, khi bước vào đây đều có một vài trạng thái. Khi được sủng, nô sẽ được phép ngồi trong lòng chủ hoặc ngồi trên ghế; lúc bình thường thì sẽ đứng ở bên cạnh để hầu trà rót nước; khi chủ tức giận thì nô sẽ quỳ dưới chân chủ. Đến đây đã bấy lâu rồi, hầu hết mọi người đều sẽ có 3 trạng thái như vậy. Chỉ riêng vị Nhã vương này là tính nô của ngài ấy luôn quỳ dưới chân chủ. Không biết tình hình của Thập Bát là như thế nào…”
Tiêu phòng luôn công khai ưu tiên giúp đỡ những người bị ép buộc phải phục vụ bằng những món đồ xâm phạm thân thể này. Chỉ cần họ báo, Tiêu phòng luôn có cách giúp đỡ họ thoát khỏi tình trạng đó.
Ông chủ của Tiêu phòng là một thương nhân tầm cỡ, có tầm ảnh hưởng khá lớn đến Tuyên quốc, những quyền quý ở đây đều phải nể mặt 3 phần. Những người được Tiêu phòng cứu ra đều được họ đặt dưới mí mắt mà bảo vệ, tạo cơ hội làm việc ở chỗ họ hoặc các chi nhánh của họ.
Một tính nô và một mối quan hệ tốt với Vũ gia, không cần suy nghĩ cũng biết bên nào có cân nặng hơn.
“…Hắn đã không cần, vậy sao mình phải để tâm chứ?” – Ngân Dực tự nhủ rồi quay người bước vào trong quán.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Rốt cuộc anh Cẩn muốn làm j bé v,muốn phế võ công của ẻm hả
Trả lờiXóa