Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 56

Chương 56

- Hôm nay ta sẽ mua cho ngươi một chiếc hộp. Nếu còn muốn giữ lại cái tay nải đó thì phải tìm cái hộp nào để đựng vào, phòng ta không chứa nổi những thứ bẩn thỉu.

- Nô cảm ơn chủ nhân…

“Vậy mình có thể ở trong phòng, đối với chủ nhân mình không phải là thứ bẩn thỉu.” – Thập Bát vui vẻ.

Đã từ lâu, ngay cả trong suy nghĩ, y đã không còn dám gọi hắn là “A Cẩn” nữa. Cái tên đã từng chỉ thuộc về y, là ánh sáng của y, nay chỉ còn là một hồi ức đẹp đẽ…

Thập Bát lẽo đẽo theo hắn đến một cửa tiệm tên là Mộc Các thì Hiên Viên Cẩn gặp Tôn thống lĩnh, hắn liền bảo y vào lựa còn hắn thì ở ngoài bàn sự vụ.

Mặc dù y được phép tự lựa một chiếc hộp theo ý thích, nhưng mà…

- Thật xin lỗi, chiếc hộp này đã có người đặt trước rồi.

- Thật xin lỗi, đây là chiếc hộp được đặt làm riêng.

- Thật xin lỗi, chiếc hộp này là hàng lỗi.

- Thật xin lỗi, …

- Thật xin lỗi, …

Thập Bát biết họ không muốn tiếp y, y bần tiện như vậy, trên người lại mặc y phục sặc sỡ đến thế, nhìn sao y cũng là loại người dơ bẩn…

- Xin hỏi, cậu có thể rời đi được chưa? Cửa tiệm chúng tôi có vẻ không có chiếc hộp nào phù hợp với cậu rồi.

“Trông tên này như một tiểu quan, mà trên người lại không có món trang sức nào đáng giá, có vẻ cũng chỉ là tên nghèo bán thân hoặc nam sủng của nhà quý tộc nào đó không được sủng ái, đến người theo hầu cũng không có.”

Ông chủ thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, có vẻ ông ta ỷ tiệm của mình có chút danh tiếng, lại là cửa tiệm hiếm hoi được mang sản phẩm trực tiếp vào hoàng cung mà không tiếp những người dân bần hèn, chứ đừng nói đến y chỉ là một tính nô…

Nhưng đây lại là cơ hội mà Hiên Viên Cẩn cho y, nếu không mang ra được chiếc hộp nào đàng hoàng thì đồ của y sẽ… Thập Bát cố gắng nói thêm:

- Xin hỏi, không biết cửa tiệm còn chiếc hộp nào chưa được đặt không?

- Chậc!

Ông chủ tặc lưỡi rồi đuổi y ra khỏi cửa tiệm.

Hắn đứng ở phía bên kia đường, nhìn thấy y tiến về phía mình mà trong tay chỉ có một chiếc hộp đựng của Tiêu phòng, trên khuôn mặt thoáng buồn, trông như muốn khóc.

“Chủ nhân… sẽ dẫn mình đến cửa tiệm khác chứ?”

- Ha…

Hiên Viên Cẩn vuốt ngược tóc ra sau, để lại cho Tôn thống lĩnh một câu “Đợi ta!” rồi kéo y vào lại cửa hàng.

- Vương gia, xin hỏi ngài muốn tìm gì ạ. – Thái độ của ông ta niềm nở, khác hẳn với vừa nãy.

- Hỏi hắn. – Hắn chỉ vào y rồi ngồi xuống ghế.

Ông chủ nhận ra y là người ban nãy ông vừa đuổi khỏi cửa tiệm liền xun xoe nịnh bợ lấy lòng:

- Công tử muốn lựa kiểu như thế nào ạ?

- Cái nào cũng được…

- Ôi trời công tử đừng nói như vậy, những chiếc hộp của chúng tôi đều do nghệ nhân hàng đầu kinh thành làm ra, từng chiếc từng chiếc đều mang theo linh hồn. Tôi không khoe đâu nhưng hiện tại chúng tôi chính là cửa tiệm chuyên cung cấp cho hoàng cung đấy. Cho dù là quý tộc ngoài kinh thành cũng đến tìm chúng tôi để đặt hàng, mỗi đơn hàng phải đợi rất lâu rất lâu #%%*&%#!@% (đã giản lược)

Thập Bát nắm chặt áo choàng, ban nãy Hiên Viên Cẩn kéo mạnh quá làm vết thương bên dưới nứt ra rồi, quần trong y mặc cũng bị thấm ướt.

“Đau quá…”

- Công tử? Ngài có nghe tôi nói không?

“Tiện nhân đúng là tiện nhân, ta đã hạ mình giải thích như vậy mà còn không nghe, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có!”

- Công tử thấy chiếc hộp này được không? Trên đây khắc hình một chú chim nhỏ đang bay lượn trên giàn tre, sống động tinh tế, chính là dùng loại gỗ trầm hương cao cấp nhất để làm ra.

- Được…

Chiếc hộp đó chính là chiếc hộp đầu tiên mà y lựa, chú chim gợi cho y nhớ lại những ngày tháng chưa vào Vương phủ, y như một chú chim tự do thoải mái, được sư phụ cưng chiều…

“Là mình đã phụ ơn của sư phụ…”

- Nếu đã chọn được rồi thì đi thôi.

Hắn vứt lại một thỏi vàng rồi bước ra khỏi tiệm mà không đợi y, Thập Bát nhịn đau đi theo hắn, dựa vào vách tường đợi hắn bàn chuyện với Tôn thống lĩnh, rồi lại dời bước.

=====================

- Ngươi có nghe gì không?

- Có, tiếng kêu rất êm tai.

- Hình như phát ra từ Diệp Chi Lâu. Tiểu quan mà cũng có thể kêu êm tai như vậy sao?

Trên tầng 3 của lầu các Diệp Chi Lâu, thân ảnh mỏng manh với mái tóc trắng bạc đung đưa theo gió, chiếc áo choàng đỏ bị vén lên, để lộ đôi chân mảnh khảnh đang bị một bàn tay chế ngự đưa lên trên cao.

Thắt lưng Thập Bát được đặt trên bệ cửa sổ, cả nửa người toàn bộ đều nằm ở phía ngoài, hai bàn tay của y dùng sức nắm lấy bệ cửa sổ dưới thân, nắm đến mười ngón tay đều trắng bệch, run rẩy. Y cong người tiếp nhận những cú thúc mạnh từ người đang chế ngự y, các cú thúc đến liên tục, dồn dập, cứ như người bị trúng xuân dược cả ngày nay là hắn – Hiên Viên Cẩn chứ không phải y.

- Chủ nhân… nô đau quá… nô không giữ được…

Hắn không thèm để ý đến lời y nói, vẫn tiếp tục giải tỏa dục vọng của bản thân.

Mặc dù từ sáng đã phải chịu đựng xuân dược, nhưng cảm giác được giải thoát chỉ đến với y 1-2 lần đầu, còn lại đều là cực hình.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chap 68

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 61