Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 57

Chương 57

- Ngươi có nghe gì không?

- Có, tiếng kêu rất êm tai.

- Hình như phát ra từ Diệp Chi Lâu. Tiểu quan mà cũng có thể kêu êm tai như vậy sao?

Trên tầng 3 của lầu các Diệp Chi Lâu, thân ảnh mỏng manh với mái tóc trắng bạc đung đưa theo gió, chiếc áo choàng đỏ bị vén lên, để lộ đôi chân mảnh khảnh đang bị một bàn tay chế ngự đưa lên trên cao.

Thắt lưng Thập Bát được đặt trên bệ cửa sổ, cả nửa người toàn bộ đều nằm ở phía ngoài, hai bàn tay của y dùng sức nắm lấy bệ cửa sổ dưới thân, nắm đến mười ngón tay đều trắng bệch, run rẩy. Y cong người tiếp nhận những cú thúc mạnh từ người đang chế ngự y, các cú thúc đến liên tục, dồn dập, cứ như người bị trúng xuân dược cả ngày nay là hắn – Hiên Viên Cẩn chứ không phải y.

- Chủ nhân… nô đau quá… nô không giữ được…

Hắn không thèm để ý đến lời y nói, vẫn tiếp tục giải tỏa dục vọng của bản thân.

Mặc dù từ sáng đã phải chịu đựng xuân dược, nhưng cảm giác được giải thoát chỉ đến với y 1-2 lần đầu, còn lại đều là cực hình.

Hiên Viên Cẩn nhìn y, ánh mắt không kiên nhẫn khiến Thập Bát không dám cầu xin nữa, cắn răng chịu đựng.

“Tên này… khá hợp với ánh đèn của khu kỹ viện.”

Hắn nhìn y chịu đựng trong bộ áo choàng đỏ hút mắt, những ánh đèn rực rỡ ngoài xa cứ như đang tô điểm, khiến cho cả cơ thể y lấp lánh, lúc có lúc không, hệt như ánh trăng được phản chiếu lại trên mặt hồ xanh thẳm.

Bỗng nhiên hắn dùng tay đỡ lưng y, ra lệnh:

- Ôm cổ ta.

- A…? Vâng chủ nhân. Nô xin phép…

Thập Bát đã không thể giữ nổi nữa rồi, khớp ngón tay đau đớn nhức mỏi, nhưng vẫn cố gắng thăm dò sắc mặt hắn. Hai tay y chầm chậm vòng qua cổ hắn, cẩn thận đến đau lòng…

- Ư!

Hiên Viên Cẩn tiếp tục những cú thúc mạnh bạo ấy, Thập Bát vô thức cào cấu cánh tay, muốn đánh lạc hướng cơn đau ở hạ thân. Hai cơ thể triền miên vào nhau, người bên trên cường tráng mạnh mẽ, người bên dưới ôn nhu dịu dàng, nhìn sơ qua còn tưởng là một cặp tình nhân rất ân ái.

Thập Bát ôm hắn càng lúc càng chặt, vùi mặt vào cổ hắn, lồng ngực cả hai dán sát vào nhau, đến mức Hiên Viên Cẩn có thể nghe được tiếng tim đập và nhịp điệu phập phồng của hơi thở ở người đối diện. Từng âm thanh gọi “Chủ nhân” “Chủ nhân” cùng âm thanh nức nở vang lên bên tai khiến hắn rất hứng thú.

Dưới sự ảnh hưởng của xuân dược, từ lúc bắt đầu y đã bắn ra 3 lần rồi, nhưng cho dù y có cố gắng hầu hạ hắn thế nào đi nữa hắn vẫn chưa bắn lấy một lần. Không nghĩ đến y chỉ cần gọi “Chủ nhân” bên tai hắn lần hai, hắn đã bắn ra rất sảng khoái.

“Xong rồi sao…? Bên dưới đau quá…”

- A! Chủ… chủ nhân?

Thập Bát chỉ vừa thở ra hai hơi, hắn đã bế xốc y lên tiến về phía giường, cự vật của hắn vẫn còn bên trong y đâm rút theo từng bước chân của hắn. Để giảm bớt cơn đau, Thập Bát ôm ghì lấy cổ hắn và chân y quấn quanh thắt lưng hắn, nhưng cũng chỉ bớt được một phần…

- Ưm…

Hiên Viên Cẩn thả tay để y xuống giường, không phải là ném y xuống như mọi khi. Thập Bát muốn buông tay để đặt lên phía trên đầu, nhưng hắn bắt lại và ra lệnh:

- Cứ để như vậy!

- Vâng chủ- hức!

Hắn đột ngột tiếp tục tiết tấu, cả hai cứ thế triền miên với nhau, âm thanh dâm mỹ bên ngoài nghe được còn phải mặt đỏ tai hồng. Đến tận khi Thập Bát ngất xỉu hắn mới mất hứng mà ngừng lại.

- Dọn dẹp, cho tên đó tắm rửa sạch sẽ rồi quay về phủ.

- Vâng chủ tử.

Hiên Viên Cẩn sau khi nghe báo cáo của Ảnh Nhị thì để lại “hiện trường” cho anh, phân phó vài câu rồi rời đi.

Ảnh Nhị nhìn Thập Bát mà đau lòng. Ban nãy lúc ngất đi y vẫn còn nằm thẳng, hơi nghiêng người, vậy mà bây giờ đã cuộn mình lại thành một đoàn, cơ thể vẫn còn run nhẹ.

“Cho dù đã ngất đi vẫn vô thức mà cuộn người lại, đệ ấy đã phải chịu đựng những gì mới quen thuộc với tư thế này đến vậy chứ?”

Tư thế cuộn người ôm lấy cơ thể này là một phản ứng tâm lý của cơ thể, trông như một bào thai được mẫu thân bao bọc, bảo vệ. Trong lúc đau khổ nhất, mọi người thường có xu hướng cuộn người lại thành tư thế này để tự bảo vệ bản thân, cũng là để… tự an ủi bản thân…

Ảnh Nhị không đánh thức y dậy, anh chỉ nhỏ giọng phân phó cho người chuẩn bị bồn tắm, thuốc và trái cây, còn mình thì thật cẩn thận giúp y lấy bạch trọc ra khỏi cơ thể.

“Có lẽ đệ ấy mệt lắm rồi.”

Ảnh Nhị nhìn những vết thương mới trên cơ thể y, những vết thương không chảy quá nhiều máu nhưng đã tím lại, vì Hiên Viên Cẩn sử dụng những chiếc roi được đặc chế đánh vào thẳng phần thịt bên trong. Thắt lưng y xanh tím một đường, đó là dấu vết để lại của một cuộc triền miên trên bệ cửa sổ. Còn hạ thân y… đã thê thảm đến mức không nỡ nhìn…

“Lòng bàn chân của đệ ấy cũng sưng quá. Đệ ấy vậy mà mang theo đôi bàn chân sưng tấy này đi theo Vương gia cả một ngày sao?”

Thập Bát chắc hẳn rất mệt, cho dù là Ảnh Nhị dùng tay lấy bạch trọc ra cho y y cũng chỉ run rất mạnh mà không hề tỉnh lại, cả lúc anh lấy khăn lau sơ qua cho y cũng vậy. Nhưng mà… mặc dù là Ảnh Nhị không muốn đánh thức y dậy, nhưng khi nước ấm tiếp xúc với hạ thân, Thập Bát cũng là bị đau đến thanh tỉnh…

Thập Bát được sắp xếp nghỉ ngơi ở một chiếc giường khác trong phòng của Ảnh Nhị - Kim Điệp, cũng là chiếc giường dành riêng cho y ở Diệp Chi Lâu.

- Thập Bát, hay là… ta giúp đệ nhé?

- Sao ạ?

Giọng nói của Thập Bát như có như không, rất nhỏ.

- Đệ không cần lên tiếng đâu, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi.

Ảnh Nhị đặt lên giường một cái bàn nhỏ, bên trên có một bát súp ngọt loãng rồi chầm chậm đút cho y.

- Ta sẽ giúp đệ… tự sát…

Thập Bát tròn mắt, y muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau rát, chỉ có thể dùng tay ôm lấy cổ mình.

- Đệ đừng kích động. Cứ bình tĩnh thôi, ta sẽ giải thích.

Ảnh Nhị hít một hơi rồi bắt đầu nói.

- Ta biết đệ rất ngạc nhiên. Ta không phải là ám vệ của Nguyệt Cung nhưng cũng được dạy rằng: Chủ nhân là trời, là mạng sống, là lý tưởng sống của ảnh vệ chúng ta. Tự sát, chính là phạm đại tội bất trung bất nghĩa. Bên trong Nguyệt Cung chắc chắn còn nghiêm khắc hơn, ta nghĩ đó là lý do đệ không hề nghĩ tới việc này.

Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp:

- Nhưng mà Thập Bát, đệ cảm thấy như vậy thật sự đáng sao? Ảnh vệ là cái bóng của chủ nhân, là bầy tôi luôn sẵn sàng hy sinh để bảo đảm an toàn cho chủ nhân, là người cam tâm tình nguyện nhận lấy cái chết đơn phương và cái chết đồng quy vu tận với chủ nhân, đáng lẽ là một người âm thầm trung thành không màng công danh, chứ không phải là bị bắt ép trở thành một tính nô như vậy!

Thập Bát nắm chặt tấm chăn. Y biết chứ, nhưng ban đầu chính là y cam tâm tình nguyện để có thể ở lại bên cạnh hắn, níu kéo một mơ tưởng mơ hồ là một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra và trở lại thành “A Cẩn”…

- Độc ảnh vệ không có thuốc giải chỉ chịu đựng tối đa 6 ngày, nhưng như vậy rất đau đớn. Ta có một viên thuốc độc, chỉ cần uống vào sẽ ra đi rất nhẹ nhàng. Ta nhìn đệ cứ mỗi ngày lại lặp lại guồng xoay như vậy, ta… rất không nỡ…

Thập Bát mỉm cười với anh, rồi hỏi xin giấy bút. Y viết: “Đệ có lý do tuyệt đối không thể tự sát.”

“Đúng rồi nhỉ, nếu không có lý do chính đáng thì liệu đệ ấy cho chống đỡ được đến bây giờ không?”

- Cũng không sao cả, ta có thể sắp xếp để cái chết của đệ trông như là “hy sinh vì nhiệm vụ”. Đệ cũng biết chỉ còn 1 tháng nữa là sứ giả các nước sẽ bắt đầu tề tựu về đây để chúc mừng năm mới, lúc đó là thời điểm thích hợp, mọi cái chết trong khoảng thời gian đó… đều được xem là vì “bảo vệ chủ tử”. Đệ không cần phải trả lời bây giờ, hãy từ từ suy nghĩ và cho ta đáp án sau nhé.

Ảnh Nhị nhẹ nhàng xoa đầu y, đứa trẻ này khiến cho ai cũng phải cảm thấy đau lòng.

Thập Bát bây giờ chỉ cần về Vương phủ là sẽ bị móc mỉa, chỉ trỏ, ngay cả chó chủ nhân nuôi cũng khinh thường y. Y không dám phạm đến ai cả, vì hắn… không chống lưng cho y, mà còn rất thích nhìn y bị người hầu sỉ nhục. Hỏi y có muốn tự sát không ư? Sao y lại chưa nghĩ đến vấn đề đó chứ? Không chỉ nghĩ đến mà là nghĩ đến rất nhiều lần! Nhưng y không dám đánh cược…

“Nếu có thể được như Ảnh Nhị ca nói, thì điều đó thật sự… thật sự rất tốt…” – Viền mắt Thập Bát dần dần đỏ lên.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. Đau lòng cho bé quá:((

    Trả lờiXóa
  2. Đối xử vs ẻm v mà ẻm ko nghĩ quẩn mới lạ. Chứ cho dù có yêu cũng ko thể mà chấp nhận sỉ nhục và hành hạ thế này

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chap 68

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 61