Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 60
Chương 60
Hắn ngồi trên giường đọc tấu chương, Thập Bát quỳ ở bên cạnh hầu hạ đồ ăn khuya và trà nước. Hai tay y bưng chiếc khay phải giơ cao đến vừa tầm của hắn, làm cho hai cánh tay y mỏi nhừ, thêm với cái lạnh bất ngờ ập đến về đêm do tác dụng của thuốc, làm cho cả khay run rẩy, nước trà trong chén gợn sóng.
- Hôm trước ngươi có xin về nhà, đi bao lâu? – Hắn vừa nhấp chén trà vừa hỏi.
- Vâng? Vâng, nô chỉ xin phép đi 7 ngày thôi ạ.
- 7 ngày sao?
- Vâng, vâng ạ. Nếu không thì… thì… 5 ngày cũng được ạ…
Hiên Viên Cẩn còn không buồn liếc mắt nhìn y, mà y đã vô cùng căng thẳng khi trả lời hắn rồi.
- … Ta cho ngươi 7 ngày, ngươi có thể đi từ ngày mai.
Thập Bát mừng rỡ, y vội vàng cảm ơn:
- Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân!
- Đã tắm sạch sẽ chưa?
- Nô đã tắm sạch sẽ rồi ạ, chủ nhân.
- Ăn hết đồ ăn trong khay rồi lên đây làm ấm giường cho ta.
- Vâng ạ, chủ nhân.
Thập Bát vui vẻ ăn những món ăn khuya trên khay, cổ họng y sưng lên rồi nên không ăn nhanh được, Hiên Viên Cẩn cũng không hề hối thúc y. Ăn xong, y cẩn thận bò lên giường từ phía chân giường, trong quá trình di chuyển, hạ thân và đùi non của y bị cọ xát, cọ vào những vết cắn hằn sâu dấu răng mà hắn đã để lại trên đùi y, khiến y phải nhíu mày.
Thập Bát run rẩy cuộn tròn trong chiếc chăn dày bên cạnh hắn, nói là làm ấm giường cho chủ nhân, cũng là nói chủ nhân cho phép y nhân lúc này làm ấm chính bản thân mình.
Hiên Viên Cẩn nhìn Thập Bát đang cuộn tròn trong tấm chăn, đột nhiên nhớ đến những lời mà lũ hạ nhân trong Vương phủ đã nói sáng hôm nay.
“
- Này, ngươi nghe gì chưa? Nghe nói hôm trước ở Mộc Các, tên tiện nô đó đã làm mất mặt Vương gia. Bây giờ Vương gia đang giận lắm! Xung quanh tẩm điện của ngài ấy không khí đều ngưng đọng lại cả.
- Mấy hôm nay Vương gia đều giận hắn, trừng phạt đến mức cổ họng hắn cũng khản đặc rồi, dáng đi còn xiêu xiêu vẹo vẹo nữa chứ! Nhìn trông thật ngứa mắt!
- Có lẽ là Vương gia rất giận, nếu không thì tên đó đã có sức mà tự dọn dẹp những thứ đó rồi.
- Aaaa, mấy hôm rồi ta đều phải dọn cái đống gớm ghiếc của hắn, mong sao hôm nay ta không phải dọn mấy cái vết tích ghê tởm đó nữa!
- Vết tích ghê tởm?
- Vương… vương gia!
Hôm nay tâm trạng hắn bực bội, mới sáng ngày ra còn phải nghe mấy âm thanh ruồi bu này nữa chứ.
- Kéo ra, đánh chết.
- Vương gia, Vương gia, nô tì không có ý đó, xin người tha cho nô tì!
Lời van xin của bọn họ vang vọng cả một khuôn viên.
Đến giờ nghỉ trưa, trong lòng hắn vẫn còn khó chịu vì những lời nói ban sáng, bèn cho gọi ảnh vệ trực hôm nay – Ảnh Nhất – để hỏi chuyện.
“Từ lúc Thập Bát vào phủ, cũng tức là thời lão vương gia, mọi người trong phủ đã coi thường đệ ấy. Một ảnh vệ mang tiếng ‘lấy sắc hầu người’ thì không thể nào có danh vọng cao được. Sau khi chủ tử đồng ý nhặt về cho đệ ấy một mạng, người trong Vương phủ cũng bị đổi gần hết, do có Ảnh Tam và Ảnh Cửu, Ảnh Thập che chở nên đệ ấy không gặp khó khăn gì. Cho đến lúc đệ ấy một lần nữa phủ phục dưới chân ngài, thì những lời đồn lại bắt đầu nổi lên.
Ngài khắt khe với đệ ấy, mắt nhắm mắt mở cho qua những hành động của người hầu khi đệ ấy bị gây khó dễ, đôi lúc còn bênh vực họ mà phạt đệ ấy, nên họ càng được nước lấn tới. Khi ngài cho đệ ấy quản lý sổ sách, đã rất nhiều lần họ gây áp lực lên Thập Bát để ép đệ ấy tăng lương, giảm khối lượng công việc. Lúc này là Ảnh Tam âm thầm ra mặt xử lí.
Ngài còn nhớ ngài đã cho phép ám vệ và thị vệ tự do ‘hưởng dụng’ đệ ấy không? Theo lời Ảnh Cửu thì trong khoảng thời gian đó Thập Bát đều không dám ngủ, bên người luôn mang theo một thanh đoản đao.
Theo báo cáo thì Thập Bát luôn lọ mọ ở thành giếng đến nửa đêm để giặt giũ quần áo, chăn nệm bị dính bẩn, sau đó mới đến dòng suối nhỏ bên ngoài Vương phủ để tắm rửa. Và đệ ấy cũng không bỏ qua buổi tập luyện nào mà đệ ấy có thể đi.
Về sau, khi Ảnh Tam bị điều đi làm nhiệm vụ, không còn ai âm thầm che chở, nên huynh ấy đã sắp xếp lời đồn nói Thập Bát tính khí thất thường, máu lạnh vô tình để người hầu không bắt nạt đệ ấy nữa.
Đó là tất cả thông tin thuộc hạ đã thu thập được.”
Ảnh Nhất đối với Thập Bát không có chút cảm tình riêng nào, nên báo cáo khá ngắn gọn và khách quan. Tuy nhiên lại khiến cho Hiên Viên Cẩn nghĩ ngợi hồi lâu.
- Chẳng phải tính nô của Vương gia và hoàng tộc luôn được bọn người hầu coi trọng và phải hết sức nịnh bợ để kiếm chỗ tốt sao?
- Còn tùy thuộc vào thái độ của chủ nhân tính nô nữa ạ. Việc ngài giao Thập Bát cho các thái giám hoàng cung điều giáo cũng phần nào thể hiện việc ngài không coi trọng đệ ấy đấy ạ.
”
Vì suy nghĩ đó mà Hiên Viên Cẩn không hề quan tâm gì đến cuộc sống bình thường của y. Hắn nghĩ rằng nếu hắn làm như vậy sẽ khiến hoàn cảnh sống của y không tốt, hắn rất thích, nhưng cũng không nghĩ đến là sẽ thê thảm như vậy.
“Như vậy há chẳng phải bọn người hầu đó còn trèo lên đầu lên cổ ta ngồi sao?”
Bọn chúng chê những vết tích trong đêm giao hoan là ‘ghê tởm’, nhưng chẳng phải hết cả nửa vết tích, vết bạch trọc trong đó là của hắn sao?
- Chậc!
Thập Bát giật mình, luống cuống trèo xuống giường.
- Chủ… chủ nhân… nô đã làm ấm xong rồi ạ, nô xin phép lui xuống.
- Nằm ở đó đi.
- Vâng, chủ nhân.
Thập Bát không biết chủ nhân nghĩ gì, từ trước đến nay y đều không dám suy đoán, chỉ cần chủ nhân không giận là được…
Cho tới khi hắn nằm xuống và ngủ say, y vẫn không nhận được lệnh phải xuống giường. Chỉ đành hiểu là hôm nay chủ nhân ngầm đồng ý cho y ngủ cùng với ngài ấy.
Thập Bát rón rén lui về một góc dưới chân hắn, cố gắng nép sát vào vách tường, cuộn người lại để sử dụng ít không gian nhất có thể.
======================
- Thục di… Sao người lại… đi sớm như vậy chứ…?
Thập Bát ngồi thẫn thờ bên cạnh một ngôi mộ, nằm giữa một khoảng trống nhỏ của rừng cây trên sườn đồi. Bên trên tấm bia ghi chữ: “Từ Thục chi mộ”.
- Giá như con về sớm hơn một chút thì có thể gặp được người lần cuối rồi…
“Cậu tìm ai?”
“Con tìm Thục di, trước đây dì ấy sống ở đây mà ạ?”
“À, 3 tháng trước cô ấy đã qua đời rồi. Ngôi nhà này tôi đã mua lại từ những đứa con của cô ấy. Bọn chúng có nhờ tôi là nếu như có một cậu thiếu niên đến tìm thì chuyển bức thư này đến cho người đó. Xem ra người đó là cậu rồi.”
“A… con cảm ơn chú.”
Thập Bát đứng ở dưới bóng cây gần đó đọc bức thư:
“Anh tiểu Thanh, em là tiểu Ngôn đây!
Nương đã mất vì bệnh rồi, chúng em đã cố gắng để tìm cách cứu chữa nhưng cuối cùng vẫn không thể giành lại nương từ tay tử thần được. Anh đừng buồn nhé, nương cho tới lúc mất vẫn còn thương anh lắm đó.
Em cùng với Ngật ca và Phong ca lên Kinh Thành rồi. Lúc trước bọn em có nghe anh nói cũng sẽ đến Kinh Thành, tụi em sẽ lên tìm anh, anh cũng nhớ tìm tụi em nhé! À phải rồi, anh còn nhớ ‘căn cứ bí mật’ của tụi mình không? Bọn em đã lập mộ cho nương tại đó, nếu có thời gian anh nhớ ghé qua thăm nương nhé.
Tụi em đều mong sớm được gặp lại anh tiểu Thanh lắm đó!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, Thập Bát ngồi thẫn thờ bên ngôi mộ đến tận khi chiều tà. Y dọn dẹp xung quanh ngôi mộ rồi rời đi. Trước khi đi, y vuốt ve tấm bia, thì thầm:
- Thục di… người nhất định… phải đợi con đấy… tiểu Thanh sợ phải đi một mình lắm…
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Gòi xong, em pé sắp qđ gừ bỏ rùi seo😢, để coi điều mấu chốt dẫn đến sẽ là gì😭
Trả lờiXóaụa mà bộ này có tag sinh tử khum v au, tự nhiên nhớ tới vụ bà nói chén nước thải dương bổ âm rồi thêm ông Thái Y kiểm tra ở chap trước nữa
Trả lờiXóaNếu có thì au sẽ cập nhật thẳng trên tựa truyện luôn á bà, cho mn k bị vào nhầm á
Xóa