Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 64

Chương 64

Tiếp luôn phần của tuần này nào ( •̀ ω •́ )✧

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

- Chủ nhân! Chủ nhân! Nô biết lỗi rồi! Xin người thả nô ra đi mà! Nô không muốn ở đây đâu!!!

Thập Bát đứng sau cánh cửa, y đập cửa kêu gào.

Một lúc lâu sau phía bên kia cánh cửa cũng không có âm thanh nào đáp lại y, chỉ có ở phía sau y là hai ái khuyển của chủ nhân đang gầm gừ nhìn y. Thập Bát biết là chính y đang làm phiền giấc ngủ của bọn chúng, chúng khó chịu như vậy cũng đúng thôi. Vả lại, chúng đều là con đực, có tập tính lãnh thổ rất mạnh, y lại còn mang trên người “mùi” của giống đực khác…

Y lặng lẽ đứng dựa vào cửa lau nước mắt…

Sau khi hầu hạ hắn tắm rửa xong, Thập Bát cứ nghĩ rằng y sẽ được ban cho một thùng nước tắm như những ngày gần đây để tắm rửa, sau đó thì nghỉ ngơi một chút rồi đi tập luyện một chút cho buổi tỉ thí ảnh vệ ngày mai. Chẳng ngờ được hắn lại kêu y đi theo hắn, rồi khóa y lại trong viện nuôi chó của hắn.

Hai con chó con nào con nấy đều to hơn y, chúng đứng đó gầm gừ, nhe nanh, làm Thập Bát sợ đến mức không dám di chuyển hay phát ra một tiếng nấc.

Một lúc sau, có vẻ như chúng cảm thấy y không phải là mối đe dọa nữa, chúng quay người bỏ đi. Lúc này Thập Bát mới thả lỏng ngồi thụp xuống đất.

Bọn chúng nghe thấy âm thanh bất ngờ quay ngoắt lại, làm y ngồi yên không dám di chuyển. Sau đó, bọn chúng quay lại dưới gốc cây nằm xuống, gừ nhẹ rồi không phát ra âm thanh gì nữa.

Thập Bát co chân lại ôm lấy bản thân, trên người y chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, dài chưa đến đầu gối, lại còn ngồi giữa đêm canh ba…

Y muốn di chuyển ra góc viện ngồi, vì ít nhiều gì cũng sẽ che chắn được một chút gió đêm. Bọn chúng thấy âm thanh loạt soạt liền cảnh giác mà hướng y nhe nanh, gầm gừ. Nhưng vì y đi càng lúc càng xa chúng nên khi y ngồi xuống góc tường, thì bọn chúng đã không còn để ý đến y nữa.

Y cuộn mình lại để giữ ấm bản thân, cơ thể y mang hàn khí run rẩy không ngừng, y ước sao bây giờ y có thể vận một ít nội lực để giữ ấm, nhưng không thể…

Ở dưới hạ thân y, máu cùng bạch trọc hòa lẫn vào nhau, thấm ướt cả một mảng. Người y chỗ nào cũng đau nhức, miệng thì khô khốc, bạch trọc lờ lợ vẫn còn dinh dính ở cổ họng y. Cả người không chỗ nào dễ chịu cả.

“Con nhớ mọi người quá… A Ngật… A Phong… tiểu Ngôn… Thục di… cha… nương… và cả… A Cẩn nữa… mọi người… hức… cho tiểu Thanh đi với… tiểu Thanh mệt quá… hức…”

Ở trên một cành cây không xa, Hiên Viên Cẩn vẫn đứng nhìn y, sau đó thì quay người rời đi.

“Tiểu Thanh rất thích động vật, lúc nhỏ đệ ấy nói muốn nuôi hai con chó thiệt bự. Bây giờ chó thì có rồi, sao đệ vẫn chưa xuất hiện?”

=============================

- Thập Bát, Thập Bát, đệ tỉnh dậy đi, chủ nhân cho gọi đệ.

Thập Bát mơ màng tỉnh dậy, một giấc ngủ nông ngắn ngủi không đủ để xua tan cảm giác mệt mỏi, mà còn khiến cơn mệt mỏi đó phóng đại lên gấp mấy lần.

Ảnh Thập cũng không muốn đánh thức y dậy giữa chừng như vậy, nhưng anh đã đợi y hơn 2 khắc rồi, mệnh lệnh của chủ nhân không thể trì hoãn thêm được nữa…

- Chủ nhân cho gọi đệ, đệ mau đi gặp ngài ấy đi.

Thập Bát cũng muốn đi lắm, nhưng bây giờ chân y vừa tê vừa buốt, không chịu nghe theo sự điều khiển của y nữa.

- Có thể nào… cho đệ một chút thời gian không? Sẽ nhanh thôi…

- Ta cõng đệ đi.

- Không cần…

Không nói đến việc trước đây Ảnh Thập bồng y đi, bị chủ nhân bắt được đã bị giam vào thủy ngục cả một ngày. Bây giờ cả người y bẩn như vậy, còn phía sau nữa… y không chắc bản thân có thể giữ cho ‘nó’ không bị thấm ra ngoài…

- A!

Ảnh Thập mặc kệ bế bổng y lên.

- Thả đệ xuống, nếu chủ nhân phát hiện huynh sẽ bị nhốt vào thủy ngục nữa đấy!

- Không sao, ở đó một ngày không vấn đề gì.

Sao lại không có vấn đề chứ? Tuy Vương gia có ra tay hào phóng thật, nhưng một khi phạm tội sẽ bị phạt còn nặng hơn hồi của lão Vương gia!

Khi Thập Bát được đưa đến trước viện của Hiên Viên Cẩn, đã có rất nhiều thái giám và thị vệ đứng ở đó từ trước, vừa trông thấy y, không nói một lời đã kéo y đến giếng nước ở phía Đông viện tử, dội vào người y từng gáo nước giếng lạnh buốt.

Họ phân người giữ chặt y, những người còn lại dùng vải thô chà xát khắp cơ thể y, ngay cả bên trong… cũng bị họ đối xử thô bạo…

- Đau quá… nhẹ một chút… làm ơn… tôi sẽ… không phản kháng… đâu…

Thập Bát rụt người lại, lại bị những người đó kéo ra. Cơ thể y đau như bị xé từng miếng thịt.

Thì ra sau khi quay về, như thường lệ Vương gia sẽ uống một tách trà an thần và đốt hương đi ngủ. Có điều, hôm nay nhân lúc Vương gia ra ngoài, đã có người đụng chạm vào một trong hai thứ đó, Vương gia bị chuốc xuân dược, cả người khó chịu, liền ra lệnh gọi y về.

“Rầm”

Thập Bát bị bọn chúng đẩy vào trong phòng, ngã sõng soài trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy vì lạnh. Y ngửi thấy mùi xạ hương, nghe thấy âm thanh khó chịu của Hiên Viên Cẩn… Y ôm lấy bụng, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh giường.

Hiên Viên Cẩn hắn vậy mà lại… bị xuân dược hành hạ đến rơi nước mắt rồi…

Với tình trạng của hắn bây giờ, toàn thân vô lực, nếu Thập Bát không tự làm cho hắn thì hắn cũng chẳng còn sức để ép y nữa rồi.

“Để huynh nếm thử một chút khổ sở mà đệ đã phải chịu đựng hơn một năm trời…”

Thập Bát suy nghĩ có chút hả hê. Nhưng mà… nhìn hắn khổ sở như vậy…

Y lại mềm lòng rồi…

Thập Bát không còn sức để ngồi lên người hắn tự làm, chân y bủn rủn, hạ thân y đau rát vô cùng, không những thế, khoang miệng của y sau một đêm giao hoan đã sưng lên, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn… đôi bàn tay kia thậm chí còn không ngăn nổi những cơn run rẩy ập đến vì đói và lạnh…

Thập Bát đấu tranh rất lâu, cuối cùng, y dùng tay của mình kết hợp với khuôn miệng nhỏ nhắn kia, cố hết sức để giúp hắn thoải mái hơn một chút.

Chỉ liếm ở bên ngoài không có tác dụng, một lúc lâu sau, miệng y tê rần nhưng cự vật của hắn vẫn đứng thẳng tắp. Nói thật lòng, y cũng muốn từ bỏ, nhưng mà những âm thanh rên rỉ đau đớn vì xuân dược kia làm cho tim y quặn thắt lại…

“Mình đau lòng cho huynh ấy, huynh ấy liệu có đau lòng cho mình không…?”

Thập Bát nín thở, dứt khoát chôn sâu cự vật đó vào bên trong khoang miệng, dùng những cơn co thắt dữ dội và thành bích ấm nóng để bao bọc lấy cự vật tím tái kia.

Thật may mắn là cách đó có tác dụng, sau khi dịch thể màu trắng lờ lợ rỉ ra thì một lúc lâu sau, Thập Bát ho sặc sụa vì lượng bạch trọc bắn ra bất ngờ.

Mặc dù đã bắn ra rồi, nhưng mà cự vật của hắn vẫn còn đứng thẳng, không có chút dấu hiệu mềm xuống. Thập Bát nhắm chặt mắt lại, bỏ qua khuôn miệng đau đớn, y tiếp tục khẩu giao cho hắn thêm một lần nữa…

Phát tiết 2 lần trong miệng y, cự vật của hắn mềm xuống và hắn nhẹ nhàng phát ra tiếng thở đều, y cũng vì mệt mỏi mà gục đầu trên giường thiếp đi, bên khóe miệng vẫn còn vệt nước bọt xen lẫn bạch trọc chầm chậm chảy xuống.

⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎

Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋

Nhận xét

  1. Ẻm khờ ghê, chỉ mới chút mà đã đau lòng cho ck r, mới bị hành xong còn hải hậu hạ giúp ck giải thuốc nữa 🙂. Thêm cái sau vụ kia cứ tưởng thế lào, ai ngờ vẫn hành em đều đặng :)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ờm thì vụ đó au xây dựng theo kiểu "không ai được xem thường hắn, chỉ mình có thể" nên vẫn ngược bình thường mà nhỉ 🤔 chắc au tả chưa đủ để mn có thể hiểu được ý au (┬┬﹏┬┬)

      Xóa
    2. Cuối cùng thì au cũng rep, bth au hay note mn cmt đồ mà cmt xong hem thasy au rep riết cảm thấy như đang nch một mìn dạ. Riết thấy hơi chán luôn

      Xóa
    3. Ụa dị hả, tại au k biết rep sao í, từ h au sẽ cố gắng rep hết luôn ( •̀ .̫ •́ )✧

      Xóa
  2. Vương gia chả thương hương tiếc ngọc gì hết :)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. au xây dựng Thập Bát cũng hơi... có tiền án ấy *tội lỗi -ing*

      Xóa

Đăng nhận xét

Các tình iu comment xôm lên nhe 🥰🥰🥰

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 66

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chap 68

Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 61