Ánh Trăng Trên Mặt Nước - Chương 67
Chương 67
Tối hôm đó vậy mà lại không có gì khác thường, Hiên Viên Cẩn cũng không trách phạt y như Thập Bát đã nghĩ.
- Quỳ ở đó làm gì? Còn không mau lên giường ngủ?
- Chủ nhân… nô…
Thập Bát ngập ngừng không dám nói, y quỳ sấp dưới chân giường, chờ Hiên Viên Cẩn cho phép y nói.
- Chuyện gì?
- Nô… Chủ nhân, nô muốn xin ngài 1 phần điểm tâm vào sáng sớm ngày mai được không ạ?
- Điểm tâm? Phần ăn của những ngày này không đủ hay sao?
- Không phải ạ, chủ nhân. Nô là muốn xin ngài 1 phần để… để đem đi ạ…
- Đem đi đâu?
- Đem… đem đi… tế bái phụ mẫu… và cô cô dịp năm mới ạ…
Hiên Viên Cẩn không nói gì, Thập Bát cũng không dám ngẩng mặt lên, những món đồ khác y đã nhờ Cửu ca mua giúp rồi, nhưng do không còn tiền nên không thể nhờ Cửu ca mua giúp y điểm tâm. Những ngày lễ kia y đều đã bỏ qua, chỉ muốn dịp năm mới này chuẩn bị cho phụ mẫu một bàn lễ tuy không nhiều nhưng cũng đầy đủ một chút…
- Tế bái ở đâu? Khi nào?
- Chủ nhân, nô sẽ ra ngoài phủ, đến thượng nguồn con suối ạ, sẽ không làm phiền đến ngài, chỉ đi một chút, chắc chắn sẽ về kịp để hầu hạ ngài rời giường!
Hiên Viên Cẩn vẫn không nói thêm gì cả. Một lúc sau hắn đi đến bàn viết viết gì đó, gấp lại và đưa cho y:
- Cầm đi đưa cho trù phòng đi.
- Đa tạ! Đa tạ chủ nhân!
Vào những ngày cuối năm, mọi người trong Vương phủ đều được nghỉ phép để về nhà cùng gia đình đón năm mới, những ai ở lại thì sẽ được gấp 3 lần tiền công và thưởng Tết, thế nên trong Vương phủ rất ít người về nhà.
Nhớ lại cảnh bếp trưởng cầm lấy tờ giấy, càm ràm “Đến 5 món lận sao” mà y cảm thấy rất vui vẻ, y xin một phần thôi mà chủ nhân lại cho y hẳn 5 món. Trên đường về y cười tủm tỉm, không giấu nổi sự vui vẻ.
- Nhanh vậy sao? – Hiên Viên Cẩn hờ hững.
- Vâng chủ nhân, nô đã quay lại ạ.
- Ừm.
Một lúc lâu sau không thấy hắn nói gì, Thập Bát lo lắng thưa:
- Hôm nay… đa tạ chủ nhân đã đưa nô đi tham dự yến tiệc, cho phép nô mặc y phục đẹp đẽ, ăn những món ngon và chấp nhận lời thỉnh cầu của nô. Hôm nay nô… đã vô lễ chất vấn chủ nhân, cả gan… lớn tiếng với chủ nhân… Mong chủ nhân trách phạt…
Hôm nay… Hiên Viên Cẩn đã tìm được “tiểu Thanh” của hắn rồi… có lẽ sau này y sẽ được trở về làm một ảnh vệ bình thường nhỉ?
Hiên Viên Cẩn đợi mãi nhưng không thấy y tiếp tục nói thì từ từ đứng lên.
“Tên này vậy mà vẫn không chịu thừa nhận bản thân hồ ngôn loạn ngữ, cố ý nhận thân phận không thuộc về hắn.”
- Ta không hiểu tại sao ngươi lại cố chấp với một thân phận không thuộc về mình, ngươi chẳng có gì chứng minh cả. Cứ như bây giờ không tốt sao? Ta đều đã dung túng ngươi đến mức này rồi. Hay là ngươi sợ tiểu Thanh về thì vị trí của ngươi sẽ lung lay? Sợ ta sẽ không cần ngươi nữa?
Hiên Viên Cẩn vừa dứt lời đã dùng hai ngón tay đột ngột đâm sâu vào cúc huyệt y, tay còn lại hắn mơn trớn đùi trong của y, cảm giác mịn màng khiến hắn trông như kẻ nghiện. Thập Bát nhắm chặt mi mắt, không đáp lời hắn.
“Không phải là ta chưa từng tin hắn, ta cũng đã cho 1 nhóm tìm hiểu về xuất thân của tên tự nhận mình là tiểu Thanh này, nhưng tra đến Nguyệt Cung thì hoàn toàn không thể tra thêm được nữa. Có lẽ do trước đây được bồi dưỡng như một “Tân hộ pháp” nên tất cả các thông tin cá nhân đều bị xóa đi không còn chút dấu vết. Trước kia dọa hắn nếu hắn tự sát thì sẽ tìm bắt người nhà hắn chôn cùng, nhưng với tình hình hiện tại thì trừ khi hắn đến gặp người thân, còn không thì đào 3 tấc đất cũng không tìm thấy thông tin về người thân của hắn.”
Hắn cầm lấy một chiếc khăn che mắt tinh xảo màu đỏ tươi, bên trên điểm xuyến hoa văn vàng rực, trông cực kì quyến rũ. Thập Bát hợp tác nhắm mắt lại, để Hiên Viên Cẩn đeo lên cho y, chỉ là hắn… siết chiếc khăn chặt quá, mắt y đau…
Liền sau đó, hắn trói hai cổ tay y lại với nhau, nút này thì lại buộc rất lỏng lẻo.
- Ta cho ngươi một khắc, nếu trong thời gian đó ngươi có thể mở được dây trói, thì ta sẽ tha cho ngươi hôm nay.
Thập Bát nghe thấy câu đó thì trong lòng vô cùng hoang mang. Y dù sao cũng là ảnh vệ được đào tạo trong Nguyệt Cung, cởi nút buộc này còn dễ hơn trở bàn tay.
“Thật sự có thể qua được ngày hôm nay sao?”
Thập Bát đã lên kế hoạch đến thượng nguồn con suối vào sáng mai, nên nếu hôm nay không bị phạt thì tốt quá…
Từng giây trôi qua, Thập Bát vẫn bất động, siết chặt bàn tay, bày ra tư thế chuẩn, để tay của hắn tùy ý du tẩu, trêu đùa nhũ hoa của y…
- Hết giờ, ngươi lên ghế dài nằm xuống.
- Vâng chủ nhân.
Thập Bát vẫn là không dám làm theo thách thức của hắn…
- Ngươi đã lựa chọn như vậy thì ta hy vọng ngươi sẽ ngoan ngoãn, mở chân ra.
- Vâng chủ nhân, nô sẽ ngo—
“Chát” “Chát” “Chát”
Thập Bát còn chưa dứt lời, những đòn roi quất liên tiếp vào phân thân của y.
Bị bất ngờ, hai chân y vô thức co lại che đi nơi yếu ớt, nhưng đến giữa chừng thì khựng lại, run rẩy để hai chân về vị trí cũ.
“Chát” “Chát” “Chát” “Chát”
Những âm thanh phát ra liên tiếp không có chút thời gian ngắt quãng nào, vang vọng giữa đêm khuya. Hiên Viên Cẩn càng đánh càng hăng, không hề có ý định dừng lại. Các roi đó nhắm chính xác vào phân thân non mềm của y, không lệch đi dù chỉ một li.
Thập Bát cắn môi, y đau… càng lúc càng đau… tiếng khóc đè nén trong cổ họng rồi cũng phải bật ra, Thập Bát thút thít:
- Chủ nhân… nô… hức…
Thập Bát không biết hắn đã đánh bao lâu, y chỉ biết là rất lâu…
“Chát” “Chát” “Chát” “Chát”
Hiên Viên Cẩn thích thú nhìn phân thân nhỏ kia lắc lư lên xuống, thích thú nhìn trên đó in hằn ngày càng nhiều vết roi đỏ thẫm.
- Đau quá chủ nhân… hức… nô đau lắm… xin người… hức… dừng lại đi mà… nô van người… hức… chủ nhân…
Thập Bát căng chặt hai bàn chân run lẩy bẩy kia, dùng toàn bộ lí trí còn lại không để hai chân khép lại, hai tay y nắm chặt đến mức trắng bệch, nước mắt y thấm dẫm cả chiếc khăn che mắt kia, nhưng những đòn roi vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
“Chát” “Chát”
- Chủ nhân… chủ nhân…
Hiên Viên Cẩn bỏ ngoài tai lời van xin của y, hắn chỉ cảm thấy âm thanh này thật dễ nghe.
“Chát” “Chát” “Chát” “Chát”
Cho đến khi Thập Bát vì đau đớn không thể chịu được nữa, y co chân lên, cuộn người lại che chắn cho nơi yếu ớt ấy. Cả cơ thể y run mạnh, miệng y liên tục lắp bắp:
- Chủ nhân… nô đau… nô không chịu được… nô đau… nô đau… chủ nhân… nô không chịu được… chủ nhân… nô đau…
Hiên Viên Cẩn sực tỉnh, hắn thở gấp, không biết là thời gian đã qua bao lâu, chỉ thấy cây nến được đốt lên trong căn phòng đã cháy gần hết…
Hắn thở dài, cưỡng chế kéo chân y ra. Lúc này có vẻ như ý thức của y đã trở nên mơ hồ, liên tục lặp đi lặp lại câu nói “Chủ nhân”, “Nô đau”, “Nô không chịu được”, giống như một con rối bị hỏng.
Đây là roi của Tiêu phòng, sẽ không làm cho vết thương chảy máu, nhưng mà… phân thân sưng lên, đỏ tươi như vậy… so với chảy máu thì sẽ dễ chịu hơn sao…?
Hiên Viên Cẩn dùng tay chạm nhẹ vào phân thân y, hắn thấy y còn run rẩy mạnh hơn, chân y vô thức co lên làm hắn phải ngồi hẳn lên chân y mới có thể xem được nơi hạ thân yếu ớt ấy.
Hắn lướt nhẹ qua phân thân y, hắn không nghĩ đến… y vậy mà lại khóc lên… Không phải là khóc kiềm chế như mọi lần bị trừng phạt, không phải là khóc tủi thân như hồi chiều, cũng không phải là thút thít sợ sệt. Y chính là khóc lớn, khóc hờn như một đứa trẻ bị cha mẹ phạt đòn đau… y khóc đến run rẩy…
Thập Bát khóc mà ngay cả Ảnh Tứ đang trực ở bên ngoài phòng – người không có mấy thiện cảm với y cũng cảm thấy xót xa.
Thập Bát khóc rất lâu, đến mức Hiên Viên Cẩn cũng cảm thấy bối rối:
- Ngươi khóc cái gì chứ… ta không đánh ngươi nữa là được chứ gì?
- Ngươi vẫn còn khóc nữa ta sẽ nhốt ngươi chung với ái khuyển của ta đấy!
- Ngươi còn không nín khóc hả?!? Nín mau!!!
- Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ không làm gì ngươi sao? Ta sẽ gọi vài tên lính tráng đến “dỗ” ngươi đấy!
- Ngươi… ngươi còn không nín ta sẽ… sẽ… không cho phép ngươi đi tế bái ngày mai nữa!
- Ngươi… ngươi…
Hiên Viên Cẩn không biết nên làm gì, từ trước đến nay y bị đánh còn nhiều hơn thế, bị làm còn đau hơn thế, bị sỉ nhục còn tệ hơn thế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy y khóc như vậy, khiến hắn không biết làm sao…
Hắn thở dài, không lớn tiếng hay nặng lời với y nữa, mà cởi trói và bịt mắt cho y, bế y lên giường. Hắn cho phép y đắp chung một cái chăn, cẩn thận tránh chỗ hạ thân bị đau mà ôm y vào lòng, cho y vùi vào ngực hắn, tay còn lại vỗ lưng cho y.
Một lúc sau, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, chỉ còn lại những cái nấc nghẹn và cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy.
“Nhớ hồi xưa mình cũng hay dỗ tiểu Thanh như thế này, lúc nào bị cha nương phạt cũng chỉ chạy đến vùi vào trong cái chăn cũ nát của mình…” – Hiên Viên Cẩn hoài niệm.
Có vẻ như là khóc mệt, y ngủ rất sâu. Hôm qua y nói sẽ đi tế bái và trở về trước khi hắn dậy, nhưng lúc hắn dậy là đã gần trưa rồi, y vẫn còn ngủ trong lòng hắn. Hắn nhìn y nằm ngủ ngoan, không nhịn được mà giúp y vén những lọn tóc lòa xòa dính vào mặt, vuốt ve một hồi lâu mới chịu rời đi.
“Không nghĩ đến tối hôm qua hắn khóc như vậy mà hôm nay khuôn mặt không hề sưng lên một tí nào, là bẩm sinh cơ thể như vậy hay sao nhỉ?”
Hắn hoàn toàn quên mất rằng ngày trước do y thường xuyên khóc đến mức mặt mũi sưng húp, nên đã cấy vào người y cổ trùng, để khuôn mặt y không bị sưng, tác dụng phụ thế nào thì hắn không quan tâm.
Hiên Viên Cẩn để cho y ngủ đến trưa, Thập Bát đói nên tỉnh dậy, vừa mở mắt, đầu y truyền đến cơn đau như búa bổ, y phải vòng hai tay ôm lấy đầu mình, cuộn người lại, nước mắt vô thức chảy ra.
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Au đã quay trở lại sau 1 thời gian dài làm noletuban, sao mà mới đi làm ra gặp cái cty... k nghĩ là có thể ép ng lao động như vậy luôn huhu (┬┬﹏┬┬)
Tạm bịt cty, au đầu hàng ┗( T﹏T )┛
⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎⸎
Mọi người ơi comment nhận xét để cổ vũ au nhé 😋
Cúi cùng au cũn comeback, chúc mừng au vì đã thoát khỏi 4 bản nha🤕
Trả lờiXóaBây giờ là stress đi tìm việc mới 〒▽〒
XóaThui cố gắng lên au nha, đóng cửa này thì mik tìm.cánh cửa khác biết đâu lại tốt hơn nè
Xóaum cảm ơn bạn nhe
XóaCảm ơn cổ đã cố gắng làm cho tụi tui đọc 🥹🫶 Yêu cổ lắm ạ
Trả lờiXóakkk iu lắm ạ 😋 với mình viết cũng cho mình đọc nữa 🤣 kiếm mãi k ra truyện nào đúng gu nên tự sáng tác truyện đúng gu để đọc 🤣
XóaTui cũng mò dữ lắm mới kiếm được bộ hợp gu, còn là do ng Việt tự viết nữa nên siêu thích luôn ạ. Gấc hóng chap tiếp theo của cổ luôn đó huhu 😭💪💪
XóaBạn khen làm au thích lắm biết k hả? Cứ vậy đi nhé 😁😁😁
Xóa